Bạch Ngọc Thuần nắm lấy tay Tần Minh, cảm kích nói: "Tần Minh, cảm ơn anh. Nếu không nhờ có anh thì vừa rồi em cũng không có dũng khí từ chối. Nhưng, bây giờ tiền thuốc men của anh trai và chị dâu em là quan trọng nhất, em cũng không vòng vo nữa, anh có thể nghĩ cách giúp em không? Em có thể làm công để trả tiền cho anh."
Tần Minh cười: "Đương nhiên, đây, bên trong tấm thẻ ngân hàng này có hơn một tỷ, em cầm lấy trước đi, khi trở về Hoa Hạ thì cứ dùng nó để trả tiền thuốc men cho anh trai em."
"Hả? Nhiều như vậy sao?"
Bạch Ngọc Thuần vô cùng kinh ngạc nói: "Không cần nhiều như vậy đầu, bác sĩ nói là chi phí điều trị tiếp theo đại khái hơn ba trăm nghìn tệ thôi."
Tần Minh cố đẩy qua nói: "Cầm lấy đi, chúng ta là bạn bè mà đúng không? Chút chuyện nhỏ này không tính là gì."
“Chuyện, chuyện này còn gọi là chuyện nhỏ..”
Bạch Ngọc Thuần nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng rất ngọt ngào, mọi vấn đề lớn bằng trời trong mắt cô ấy luôn sẽ trở nên vô cùng dễ dàng sau khi Tần Minh xuất hiện.
Bạch Ngọc Thuần thở dài nói: "Em luôn cảm thấy mình luôn dựa vào anh, em luôn muốn tự mình giải quyết vấn đề không biết bao nhiêu lần, nhưng... ôi, em thật vô dụng.
"Ha ha ha.."
Tần Minh cười sờ đầu cô ấy, nói: "Giúp đỡ người khác là niềm vui, anh giúp em, em mang lại cho anh niềm vui mà"
Bạch Ngọc Thuần ngượng ngùng mặt đỏ bừng, cô ấy biết Tần Minh đang an ủi mình, nhưng lại không thể khống chế được mà tin tưởng anh.
Tần Minh bảo Tổng Dĩnh đích thân tiễn Bạch
Ngọc Thuần xuống lầu.
Tần Minh cầm điện thoại di động của Hideto Yamamoto lên, bảo thuộc hạ dò ra số của người đứng đầu Đông Anh Xã, Rokuro Yamamoto.
Ngay sau khi kết nối, Tần Minh liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: "Chuyện gì vậy?"
Tần Minh đã đọc tài liệu về người đứng đầu Đông Anh Xã, tên này có học thức cao, biết nhiều thứ tiếng và cũng là một nhân vật tàn nhẫn.
Tần Minh hừ nói: "Ôi, Rokuro Yamamoto, con của ông đang ở trong tay tôi."
“Tần Minh?”
Đầu bên kia, Rokuro Yamamoto kinh ngạc ngồi dậy, người phụ nữ bên cạnh cũng bị ông ta đẩy ra, nói: “Cậu biết mình đang làm gì không?"
Tần Minh nói: "Đương nhiên tôi biết, chẳng qua chỉ là bắt con trai của ông thôi. Ông cử người chặn đường người của tôi, ông cho rằng không ai biết sao? Thái độ của ông rất rõ ràng.
Rokuro Yamamoto cười lớn: "Ha ha ha, không hổ là con riêng của Thường Hồng Hi, rất có gan. Nhưng bây giờ cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, bản thân mình còn không lo được. Nếu như vì chuyện nhỏ nhặt này mà cậu khai chiến với Đông Anh Xã chúng tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ không nhìn thấy ánh trăng tối mai đâu.
“Ồ, thật đáng sợ, tôi có nên mua vé máy bay trở về Hoa Hạ ngay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!