Tần Minh nói dối: “Bà Triệu nói quá rồi, cháu mới là người may mắn khi được cưới Tâm Nhiên”
Thường Nhụy nói: “Ha ha, bà Triệu? Cách nói này nghe khách sáo quá. Tần Minh, cháu cứ gọi bà là bà Thường là được, hoặc gọi bà nội cũng chẳng sao. Tôi biết cậu tới nên đã chuẩn bị sẵn một món quà ra mắt, đây là món bảo bối mà tôi đã giữ bên mình hơn năm mươi năm rồi, huyết hổ phách được cống nạp vào hoàng thất vào những năm đầu Đông Hán.”
Tần Minh chìa tay ra nhận lấy một cái hộp, bên trong có một viên hổ phách bạch ngọc, bên trong còn có một vết máu, đây là loại hổ phách rất rất quý, nếu liên tục đeo trên người thì còn có thể hấp thu huyết sắc, có thể nâng cao tinh thần, có lợi cho bản thân.
Sau khi tặng quà xong, Thường Nhụy nói là mình mệt rồi rời đi.
Tần Minh rất bất ngờ, Thượng Nhụy ra tận đây chỉ để tặng quà cho anh rồi rời đi, thế này có vẻ như là coi trọng anh quá rồi.
Thường Nhụy đi đến cửa, bỗng quay đầu lại rồi nhìn liếc về phía Tần Minh đang kiểm tra hổ phách với ánh mắt rất phức tạp.
Tần Minh nhận lấy huyết hổ phách, đồng thời cũng nhớ kỹ người phụ nữ tên là Thường Nhụy này trong đầu.
Theo tài liệu mà Olmei đã điều tra được thì Thường Nhụy thường ở trang viên của nhà họ Triệu, đằng sau trang viên có một Phật đường. Thường Nhụy có vẻ như khá tin vào Phật, hầu hết thời gian của mình bà ta đều dành vào việc niệm kinh ở Phật đường.
Thường Nhụy vừa đi thì Triệu Trinh liền xuất hiện, ông ta ngẩng đầu lên, bước vào với vẻ khí phách hiện ngang.
Cảm giác mà Triệu Trinh tạo ra cho người khác vẫn luôn có vẻ rất áp lực, khí tràng trên người ông ta rất mạnh, nhưng lúc này không còn giống như lần ở buổi tiệc nữa.
Tần Minh cảm nhận được rất rõ, ánh mắt mà Triệu Trinh nhìn mình khi đó không nặng nề như thế này.
Triệu Trinh vẫy tay với gia đình nhà Triệu Tụng Trí, sau đó ba người nhà ông ta lập tức nói là mình cần về trước.
Tần Minh nghĩ thầm trong lòng: “Lúc mình xuất hiện với thân phận là Triệu Chính Ngôn thì cảm giác áp bức không mạnh như thế này, chẳng lẽ Triệu Trinh vẫn luôn thầm để ý đến đứa cháu Triệu Chính Ngôn à? Sao không nhìn ra được điều đó nhỉ?”
Triệu Trinh chủ động lên tiếng: “Hân hạnh được gặp cậu Tần”
Tần Minh cũng chủ động đưa tay ra rồi nói: “Hân hạnh được gặp ông cụ Tần. Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thì tôi cũng xin phép vào thẳng vấn đề. Tôi vừa mới xuống máy bay thì mới biết là người của tôi đã bắt người tên Lương béo kia, vì thế nên tôi cũng chẳng có cơ hội nghỉ ngơi co tử tế. Họ nói rằng không thấy vệ sĩ Vũ Long của của tôi đầu, là do ông bắt đi à? Làm vậy nhìn có nực cười không chứ? Hai nhà chúng ta sắp thành thông gia với nhau rồi. Ba nuôi tôi cũng thường dặn dò, ông cụ Triệu là người có bản lĩnh, sau này nên học tập theo ông ấy nhiều hơn đấy” “Ông xem, bây giờ tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã phải dẫn anh Lương đến đây gặp ông rồi. Làm phiền giờ nghỉ ngơi của ông Triệu tôi cũng thấy ngại lắm chứ.
Triệu Trinh cười ha ha, Tần Minh ăn nói rất cẩn thận, tất cả cũng chỉ để ông ta không nổi cáu lên nữa.
Ông ta nói: "Cậu Tần nói chuyện cũng thoải mái thật đấy, khá hẳn Thường Hồng Hi. Được rồi, cậu Tần đã hỏi thẳng như vậy thì tôi cũng nói luôn, chúng tôi không bắt người đi, mà là cảnh sát bát. Tôi nhớ rõ là hai tháng trước chúng tôi đã có một con thuyền chở một lô hàng rất quan trọng, cần đỗ nhờ ở cảnh thành phố Quảng. Vậy mà cuối cùng lại có người phá đám, khi chúng tôi bắt được thủ phạm thì lại nhận ra đó là Vũ Long – vệ sĩ của cậu. Chúng tôi cũng chỉ chuyển người sang bên cảnh sát để giải quyết việc chung mà thôi.”
Tần Minh lại thầm chửi Trương Toàn Chân thêm một trận nữa, tất cả là do lão già kia tính toán, giờ thì vừa thất bại lại vừa làm phiền đến A Long rồi,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!