Nhiếp Hải Đường cũng định bước lên nhưng lại bị Mộc Thư Vân kéo lại, ra hiệu bảo cô đừng đi lên. Nhiếp Hải Đường cố gắng thoát ra khỏi tay cô mình nhưng đã muộn, cơ hội đã bị Mộc Tiêu Kiều cướp được.
Bộp.
Tay bà Lý đang vung trong không trung đã bị Mộc Tiêu Kiều bắt được.
“Cô là ai..”
Bà Lý nhìn Mộc Tiêu Kiều, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy khiến bà ta khá kinh ngạc.
“Tôi là Mộc Tiêu Kiều”
Cô ta nói: “Triệu Chính Ngôn là khách của nhà họ Mộc chúng tôi, nên nhà họ Mộc chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của khách”
“Cô dám!”
Bà Lý vô cùng tức giận, Lý Tích Cương ở phía sau lập tức tiến đến hất tay Mộ Tiêu Kiều ra, nhưng Tần Minh đã nhanh hơn ông ta một bước, anh ôm lấy vòng eo thon thả của Mộ Tiêu Kiều để bảo vệ cô ta, sau đó kéo giãn khoảng cách.
Sau khi Lý Tích Cương bị trượt tay, ông ta lại đuổi theo, một tay tóm lấy cổ tay của Tần Minh.
Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh, Tống Nghĩa Tinh lại ra tay, anh ta tung một cước đá vào tay của Lý Tích Cương, bảo vệ Tần Minh.
Tống Nghĩa Tinh hất cằm nói: “Ông lão, ông đã quên những gì tôi vừa nói với ông sao? Đây là đàn em của tôi, ức hiếp một người ngoại đạo cho thấy ông có tài cán à?”
“Hừ!”
Bà Lý lạnh lùng hừ một tiếng, bà ta nháy mắt ra hiệu cho hai thanh niên cao to ở hai bên trái phải,
Đối phương một trái một phái xông lên, dáng vẻ như thể nhất định phải bắt được Tần Minh, không giúp bà chủ cho anh mấy cái tát thật mạnh thì sẽ không chịu để yên.
Nhưng đúng lúc này, Trương Toàn Chân và Tống Nghĩa Linh cũng đứng ra, ngăn hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng kia lại.
Mà lúc này, nhân lực bên chỗ bà Lý không đủ, chỉ còn lại người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đi cùng bà ta.
Tần Minh đoán rằng có lẽ đối phương là người trong dòng tộc nhà họ Lý, còn bà Lý chỉ là họ hàng của chi thứ thôi.
Họ hàng chi thứ của nhà họ Lý đã là những người có quyền lực cao ở Hoa Hạ, vậy anh chàng trong dòng tộc này rốt cuộc có địa vị gì? “Ông Cửu, đây là học trò mới của ông sao?”
Chàng thanh niên có gương mặt đẹp như ngọc hỏi Hoàng Thăng Cửu: “Sao lại nhận người nhà họ Triệu vậy?”
Hoàng Thăng Cửu đáp: “Lý Thế Siêu, cậu ta không phải học trò của tôi, nhưng dựa theo vai vế thì cậu ta phải gọi tôi một tiếng sư thúc.
Trương Toàn Chân nói: “Lý Thế Siêu, có lẽ là cậu mới về Bắc Kinh nên chưa quen thuộc. Cậu ta là học trò mà tôi thu nhận, là học trò đạo giáo Hổ Long Sơn của tôi, cậu ta vẫn chỉ là một học trò tục gia. Dù sao ở Hoa Hạ chúng ta, chuyện tự do tôn giáo rất tốt.
Tần Minh nghe mà thấy mơ hồ khó hiểu, hình như những người này đang đối thoại ở tần số cao, anh không thể hiểu được.
Nhưng anh có thể cảm nhận được rằng chắc chắn là bọn họ đã quen biết từ lâu, hơn nữa còn phân chia thế lực và chia bè phái đấu đá nhau.
“Rốt cuộc là thế lực như thế nào?”
Tần Minh rất tò mò, đúng là thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ.
Lý Thế Siêu nói: “Hừ, các người rót lời ngon tiếng ngọt gì cho cậu ta vậy? Cậu ta đã sắp phân rõ ranh giới với nhà họ Triệu rồi, các người làm vậy cũng không hay. Nhà họ Triệu là bạn đồng minh của chúng tôi, có quan hệ thân thiết mấy đời, bây giờ các người đào góc tường của nhà họ Triệu như vậy là đang coi thường nhà họ Lý chúng tôi ư?"
Trương Toàn Chân nói: "Cậu nói sai rồi, Triệu Tụng Lễ chỉ là con riêng, không nằm trong gia phả nhà họ Triệu, có gì to tát chứ? Hơn nữa có ai không biết Triệu Chính Ngôn có tư chất gì?”
Lý Thế Siêu nhíu mày nói: “Trương chân nhân, ông muốn chúng tôi dùng biện pháp mạnh sao? Tôi tôn trọng ông là bậc bề trên, nhưng sự nhẫn nhịn của tôi đối với ông cũng có giới hạn”
Hoàng Thăng Cửu đột nhiên không vui, nói: “Lý Thế Siêu, tôi nể tình cậu là hậu bối, nhưng sự nhẫn nhịn của tôi đối với cậu cũng có giới hạn thôi. Đây là bữa tiệc của nhà họ Tôn, không phải phòng khách của nhà họ Lý cậu. Cậu muốn làm gì thì cứ nói đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!