Tần Minh buồn bực nói: “Có thể giỏi hơn những người đi lính không ạ? Vậy tại sao khi đàn anh và đàn chị vừa đến gần thì người đó đã chạy mất?”
Trương Toàn Chân lên tiếng: “Chẳng phải người đi lính cũng huấn luyện ngày đêm sao? Người luyện võ trong giới cũng có phương pháp tập luyện của riêng mình, chỉ là không truyền bá ra bên ngoài mà thôi. Hơn nữa người đi lính đều chỉ luyện thể xác bên ngoài. Còn trong trường phái võ thuật, ngoài nền tảng cơ thể ra thì còn phải nghiên cứu đến sự vận dụng của khí huyết và nội lực bên trong.
Còn về chuyện tại sao lúc nãy Lý Tích Cương không dám ra tay, đó là bởi vì tuổi tác ông ta cũng đã cao, khí huyết không đủ, sức lực không được bằng đám thanh niên, cậu hiểu chưa? Võ thuật của chúng ta không giống nội công trong phim truyền hình đâu, tuổi tác càng lớn thì nội công càng mạnh. Nhìn thể chất của cơ thể mà bàn về sức mạnh, chỉ dùng chiêu thức không thôi thì chẳng có tác dụng gì hết, mà còn phải có một cơ thể trẻ trung để chống đỡ nữa"
Tần Minh đã hiểu ra, gật đầu nói: “Con còn tưởng là mơ hồ lắm chứ, thực ra cũng chẳng có gì. Có giỏi đến đâu thì ăn một phát súng là cũng ngã xuống thôi”
Trương Toàn Chân lắc đầu, cười một cách sâu xa: “Cậu lấy đâu ra súng trên cái đất nước Hoa Hạ này? Cho dù có súng thì cậu cảm thấy khi nãy cậu có cơ hội rút súng sao? Hơn nữa, những gì mà vừa rồi cậu nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.
Tần Minh nghe ông ta nói vậy, trong lòng lại thấy kính nể.
Anh nói: “Thầy ơi, người giỏi như thầy cũng cùng cấp bậc với đại sư Hoàng sao?”
Trương Toàn Chân khiêm tốn đáp: “Một người xuất gia như tôi không so được với ông ta đâu. Ông ta là bậc thầy võ thuật, có bản lĩnh thật sự, mười mấy người đều không phải đối thủ của ông ta. Tôi già rồi, cũng chỉ ngang ngửa Vũ Long thôi.”
Tần Minh không kìm được mà hỏi: “Vậy con trai ông ta là thế nào? Nhiều người nịnh hót như vậy sao?”
“Khụ khụ, chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?”
Câu chất vấn mang vẻ không vui của Nhiếp Hải Đường đột nhiên vang lên từ phía sau.
Mộc Tiêu Kiều cũng nói: “Đúng thế, anh nghĩ gì vậy? Anh còn muốn phá hoại hạnh phúc cả đời của con gái nhà người ta sao?”
Tần Minh cảm thấy sống lưng ớn lạnh, vội vàng nói: “À… chuyện đó... hai người hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đang quan tâm bạn bè thôi, tôi thấy hình như cô ta cũng rất bất ngờ, nếu cô ta bị ép buộc thì tôi cũng không thể ngó lơ được.
Hai cô gái kia đều tức giận bĩu môi, đều nhìn chằm chằm vào Tần Minh bằng ánh mắt oán hận, chỉ sợ anh lại có quan hệ nam nữ thác loạn.
Thực ra trong lòng Tần Minh cũng thấy rất oan ức, anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, anh chỉ quan tâm đến bạn bè của mình thôi mà.
“Con không đồng ý”
Bạch Ngọc Thuần đột nhiên run rẩy nói: “Ba, ba cũng chẳng thèm bàn bạc với con.
Tần Minh quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Kính Đình đã kéo con gái rời đi, quay lưng về phía mọi người.
Ông bày ra dáng vẻ của một người ba, nói một cách uy nghiêm: “Đây là chuyện tốt, sao con lại không hiểu chứ? Con sẽ không chịu thiệt đâu”
Bạch Ngọc Thuần trông có vẻ khó xử, nhưng cô ta cũng không thể phản kháng.
Tần Minh nhìn mà thấy khó chịu.
Nhưng hai người con gái ở bên cạnh anh còn khó chịu hơn.
Nhiếp Hải Đường bỗng nhiên đưa tay ra giữ Tần Minh lại, nói: “Nào, để em giới thiệu cho anh về cô của em. Mộc Thư Vân, anh cũng quen biết bà ấy đó.”
Thật trùng hợp, Mộc Tiêu Kiều cũng kéo tay Tần Minh và nói: “Anh qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh”
Hai cánh tay Tần Minh đều bị hai cô gái kéo lấy.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng có thể nhận ra rằng đây là hai gái tranh một chồng.
Hơn nữa họ còn không chịu nhường nhau.
Nhiếp Hải Đường xụ mặt lại, nói: "Chẳng phải vừa rồi cô đã nói chuyện rất vui vẻ với anh chàng đẹp trai tên Triệu Chính Đình kia sao? Sao bây giờ lại lạnh nhạt, bỏ rơi người ta? Anh ta là lốp xe dự phòng của cô à?”
Mộc Tiêu Kiều chế giễu lại: “Lốp xe dự phòng của tôi làm sao nhiều bằng cô được? Cái tên Bạch Tĩnh Thần của nhà họ Bạch đó, vừa rồi ánh mắt anh ta luôn dán lên người cô, đừng nói với tôi là cô không nhìn thấy nhé.”
Nhiếp Hải Đường dứt khoát không nể nang gì, nói: “Anh ấy phải đi với tôi trước.
Mộc Tiêu Kiều cũng không chịu thua: “Cô chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi.”
Tần Minh nhìn hai cô gái đang nồng nặc mùi thuốc súng, cảm thấy vô cùng lúng túng, chuyện này nên xử lý thế nào đây? Đau đầu quá.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!