Sau khi hẹn với Nhiếp Hải Đường xong, Tần Minh trở về ký túc xá. Trước tiên anh gọi cho Lâm Viễn Vọng của nhà họ Lâm ở Tương Tây, nhờ họ xem giúp có cách nào để đánh thức Triệu Chính Ngôn đã trở thành người thực vật không.
Sau đó anh theo dõi lực lượng vũ trang riêng của Hoàn vũ, họ đã đến châu Phi bao vây đường lui của Thường Quân Diệp, trước mắt vẫn đang trong quá trình truy bắt nhưng cũng đã phong toả.
Thường Quân Diệp đã gây cho anh rất nhiều rắc rối, anh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tiếp đó anh cần nói chuyện trực tiếp với vợ chồng Triệu Trinh, nhưng anh cần phải đưa Trương Toàn Chân đi cùng.
Tần Minh gọi cho Trương Toàn Chân, vừa nối máy anh đã bất mãn hỏi: “Thầy Trương, rốt cuộc thầy biến đi nơi nào rồi? Thầy còn không về là con đi đó.
Trương Toàn Chân trả lời: “Đang ở cửa ký túc xá cậu đây, mở cửa đi”
Tần Minh sửng sốt, ra hiệu cho Dương Hiểu Huyền mở cửa, vừa mở cửa ra quả nhiên thấy có hai người đàn ông một già một trẻ đang đứng ở đó.
Cả hai đều mặc quần áo tôn giáo, cực kỳ bắt mắt trong xã hội thành thị này, ai không biết còn tưởng là đạo sĩ giang hồ, thầy trò hợp tác lừa tiền.
Nhưng nghiêm túc mà nói, những việc Trương Toàn Chân làm cũng là lừa tiền. “Cậu chủ cẩn thận.
Dương Hiểu Huyền nhìn thấy hai người này như nhìn thấy kẻ thù. Tần Minh cũng rất ngạc nhiên, tiểu đội ám sát của anh đâu? Toàn quân đều chết hết rồi sao? Nếu không Trương Toàn Chân đến gần anh thế này, sao lại không có thông báo gì?
“Hả? Không phải chứ thầy Trương, đầu thầy cũng bị thương à?”
Sau khi quan sát kỹ, Tần Minh mới phát hiện đầu Trương Toàn Chân đang quấn băng gạc, trên đó còn có máu.
Sau khi vào phòng, Trương Toàn Chân nói: “Tôi muốn gây rắc rối cho nhà họ Triệu nhưng không thành, suýt nữa thì mất cả đầu, coi như tu luyện một tháng cuối cùng cũng được thực hành đi
“Ực ực” Tần Minh nuốt nước bọt, cực kỳ ngạc nhiên.
Với năng lực của Trương Toàn Chân mà cũng suýt mất mạng? Ông già này làm gì vậy?
Lúc này lại có một người con gái trẻ mặc quần áo đạo sĩ bước tới.
Trương Toàn Chân không nhúc nhích, có vẻ là người cùng phe.
Người con gái ấy nhìn thẳng vào Tần Minh, nói mà không hề ngại ngùng: “Sắp xếp nhiều người ở nơi bí mật như vậy cũng mất thời gian, cậu sợ chết đến mức nào chứ?”
Tần Minh trợn mắt há mồm, thì ra tiểu đội ám sát mai phục đã bị xử lý hết.
Một cô gái nhìn có vẻ yểu điệu mà mạnh quá vậy?
“Này này này. Bỗng nhiên người đàn ông đi cùng nói với vẻ không vui: “Anh đến trước đó có được không hả? Quả nhiên đúng như thầy nói, khuôn mặt đầy hoa đào, tướng Đế vương đào hoa này ngàn năm khó gặp, hiện tượng lạ đấy. Em cẩn thận kẻo bị hớp hồn, ha ha ha."
Người con gái khinh thường: “Em sẽ bị hớp hồn sao? Nực cười”
Tần Minh hỏi: “Thầy Trương, đây là học trò của thầy à?”
Vút!
Đột nhiên người thanh niên vung tay lên, một luồng gió bay về phía Tần Minh, nhưng đã bị Dương Hiểu Huyền phản ứng cực nhanh chặn lại.
Người đàn ông trẻ đó nói: “Cậu cần đổi lại cách dùng từ đi, gọi tôi là anh.”
Trương Toàn Chân bị thương khiến Tần Minh rất bất ngờ, nhưng ông ta dẫn theo hai học trò lại càng khiến anh bất ngờ hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Minh, Trương Toàn Chân giải thích: “Tôi là Chưởng môn của Chính Nhất đạo giáo Hổ Long Sơn nên học trò rất đông, dẫu sao bây giờ nhà nước cũng cho phép tự do tôn giáo, và ba người các cậu đều đã nhận được y bát chân truyền của tôi. Hai người họ là anh em, anh trai là Tống Nghĩa Tinh, em gái là Tống Nghĩa Linh.
Lần trước tôi phát hiện nhà họ Triệu buôn lậu, kinh doanh không hợp pháp. Tôi vốn định lấy việc đó ra để đe dọa khiến cho nhà họ càng thêm hỗn loạn, từ đó có được cơ hội gặp Triệu Trinh và Thường Nhuỵ. Tiếc là việc sắp thành lại hỏng, suýt nữa còn mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!