Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên phía trước truyền tới âm thanh huyền náo, sau đó họ nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ.
Tần Minh nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên và đổ một bình hoa, nước trong đó tràn ra ngoài.
Mà Lý Mộng bên cạnh đột nhiên khuỵu chân ngồi xuống đất trong tư thế hai đầu gối chụm vào nhau, cô ta vừa tủi thân vừa hối hận nói: “Tôi xin lỗi, tôi, tôi không nhìn thấy cậu ở phía sau. Tôi không cố ý đâu, xin lỗi, hu hu..."
Lý Mộng nói khóc là khóc, nước mắt lã chã rơi.
“Có chuyện gì vậy? Trương Tiểu Nghiên, cậu mù à? Không nhìn thấy người à?”
“Lý Mộng, cậu không sao chứ? Trương Tiểu Nghiên, cậu đi đường mà không có mắt à? Đáng đời.”
“Chậc, quần áo ướt hết rồi mà trời lại lạnh thế này. Woa, ngực lớn thật đó”
“Lại cãi nhau à? Lại là Trương Tiểu Nghiên sai, chậc chậc, đang đến tham quan và học tập ở công ty người khác đó.
Thấy các bạn chỉ lo hóng hớt mà không ai giúp đỡ, hơn nữa đều chỉ trích Trương Tiểu Nghiên, điều này khiến Tần Minh hết sức tức giận, trước đây sẽ không có chuyện này.
Anh lập tức cởi áo khoác, khoác lên người Trương Tiểu Nghiên rồi nói nhỏ: “Tớ về rồi.
Trương Tiểu Nghiên giật mình, quay đầu nhìn Tần Minh, cô rất bất ngờ với câu nói vừa rồi của Tần Minh, đồng thời cũng rất lấy làm lạ nhìn chiếc áo khoác đang khoác trên người mình. Tâm trạng cô rất hỗn loạn, không phải Tần Minh đã vạch rõ giới hạn với mình rồi sao? Sao lại giúp cô?
“Tần, Tần Minh?”
Trương Tiểu Nghiên nhìn Tần Minh với vẻ kỳ lạ, cảm giác quen thuộc sau ba tháng dài không thấy, cuối cùng cũng xuất hiện.
Lý Mộng rất khó chịu, ba tháng trước cổ ta đã phát hiện ra một bí mật.
Tần Minh làm rơi một tấm ảnh rách ở trong trường học, và bị cô ta phát hiện. Sau khi ghép ảnh lại, cô ta phát hiện đó là một người đàn ông giống hệt Tần Minh, chỉ là cậu ta đeo kính, trông có vẻ yếu ớt hơn nhiều.
Có thể nói là Lý Mộng biết rất rõ Tần Minh, nhìn tấm ảnh là biết người đó chắc chắn không phải Tần Minh.
Thật không khéo, mấy ngày sau người trong ảnh xuất hiện, hơn nữa còn không nhận ra cô ta.
Lúc đó Lý Mộng mới biết hai người họ hoán đổi thân phận!
Không thấy Tần Minh đâu, biến mất rồi? Tìm một người làm thế thân?
Lý Mộng đã trưởng thành, biết dùng bộ mặt giả tạo để đối xử với người khác, hy vọng có thể khiến Tần Minh thay đổi cách nhìn về mình, nối lại tình xưa, sau đó sống cuộc sống của người giàu có!
Tại sao đột nhiên lại đổi thành người khác?
Nhưng Lý Mộng nhanh chóng phát hiện ra tính cách của Triệu Chính Ngôn rất nhu nhược. Lý Mộng sau khi trưởng thành rất dễ dàng thao túng được Triệu Chính Ngôn, khiến cậu ta nói ra tất cả.
Thì ra Triệu Chính Ngôn là một người giàu có!
Chỉ là cậu ta mệt mỏi vì không có ai quan tâm, bị người khác coi thường, sống cuộc sống rất tẻ nhạt, thậm chí đã nhiều lần tự kỷ, bi quan chán ghét cuộc đời. Dưới sự thuyết phục của Trương chân nhân, cậu ta chỉ muốn sống một cuộc sống khác.
Mà vừa hay, Tần Minh là một người coi trọng bạn bè, bạn bè của anh đều là những người coi trọng tình nghĩa, được anh em bạn bè tôn trọng, còn có một cô em gái cũng kính trọng anh.
Triệu Chính Ngôn rất thích thân phận mới của mình, không mấy cảnh giác với người bạn gái cũ Lý Mộng của Tần Minh.
Sau khi Lý Mộng hiểu rõ mọi chuyện, cô ta rất vui mừng, biết rằng cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến, dù sao không thể trông chờ vào Tần Minh, nhưng tên Triệu Chính Ngôn giống hệt Tần Minh thì lại khác.
Chỉ cần giàu là đủ.
Sau vài tháng nỗ lực, cô ta đã dần dần khiến Triệu Chính Ngôn yêu mình, phá vỡ hoàn toàn các mối quan hệ ban đầu của Tần Minh.