Triệu Chính Ngôn giật mình, lập tức từ trên giường trong ký túc xá đứng dậy, chuồn ra ngoài, nói:
“Anh Tần, là anh à, có chuyện gì sao? Có phải không biết điều gì không? Anh nói đi.”
Tần Minh thở dài, bảo: “Cậu không muốn quay về à? Sống cuộc sống của người bình thường ở thành phố Quảng, cậu chắc chắn rất vất vả nhỉ?”
Triệu Chính Ngôn lập tức sợ hãi, nói: “Anh Tần, chẳng phải đã nói xong hết rồi sao? Anh làm cậu ẩm, tôi... tôi làm anh là được rồi. Tôi đảm bảo tôi sẽ hiếu thảo với ba mẹ anh, có phải không đủ tiền tiêu không? Anh xin mẹ tôi đi, anh nài nỉ là mẹ tôi sẽ cho thôi, bà ấy dễ mềm lòng lắm. Còn người khác mắng anh thì anh đừng quan tâm, bọn họ cũng sẽ không làm gì anh đâu.
Tần Minh nheo mắt, hỏi: “Nghe cậu nói vậy, cậu sống vẫn rất sung sướng nhỉ?”
“Hì hì. Triệu Chính Ngôn cười ngây ngô, nói:
“Một tháng này là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi, mọi người đều rất tốt và rất kính trọng tôi. Hơn nữa còn có Lý Mộng. Khu khụ, cứ làm như lúc đó đã nói đi được không? Anh Tần, anh không hài lòng chỗ nào à?"
Tần Minh bực bội nói: “Vợ chưa cưới của cậu. đấy! Cô ta muốn ngủ với tôi, tôi không cầm cho cậu cái sừng nhưng tôi nhịn khó chịu cỡ nào cậu có biết không? Tôi điều tra ra rồi, sở dĩ cô ta tiếp xúc với Bạch Tĩnh Thần cũng là vì cậu, bởi vì nhà họ Bạch có một loại thuốc, hình như có thể chữa bệnh của cậu. “..”
Đầu bên kia điện thoại chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau Triệu Chính Ngôn mới lên tiếng:
“Tôi thực sự... thích cô ấy, nhưng cũng chỉ là loại tình cảm mến mộ thời học sinh thôi, hoàn toàn không phải tình yêu.
Sau khi tôi xảy ra chuyện, mỗi năm chúng tôi ít khi liên lạc, tôi không tìm cô ấy, cô ấy không tìm tôi nhưng giữa chúng tôi có hôn ước.
Bây giờ tôi đã buông bỏ cô ấy, tôi thích người khác rồi.
Anh Tần, anh thích thì cứ lấy cô ấy đi.
“..”
Lần này đến lượt Tần Minh im lặng.
Anh sẽ không nghi ngờ lỗ tai của mình, vừa rồi anh nghe thấy Triệu Chính Ngôn nhắc đến ‘Lý Mộng’, tình đầu của anh, quả thực Lý Mộng rất xinh đẹp, nhưng so thế nào cũng không thể bằng Hoàng Thư Đồng được đúng không?
Mắt của tên Triệu Chính Ngôn này kiểu gì vậy? Tệ quá rồi đấy.
Hơn nữa, vấn đề không phải là anh thích hay không thích, anh có người đáng để chờ đợi đang chờ đợi anh là Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều, anh không muốn phụ lòng hai người họ.
Tần Minh im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Vậy tôi giúp cậu từ hôn, thế nào? Không có ý kiến gì chứ?”
Triệu Chính Ngôn lại im lặng một lúc lâu rồi nói: “Hai ngày nữa tôi về đó một chuyện vậy, tôi đích thân từ hôn, tôi vẫn có chút trách nhiệm này mà.”
Tần Minh xúc động, nói: “Cũng được, cậu về một chuyến đi.
Tần Minh cúp điện thoại rồi nhìn cảnh đêm ngoài ban công, tâm trạng phiền muộn.
Hai cuộc gọi này không thu hoạch được gì nhưng ít nhất thì sau này anh có thể sẽ không gặp lại Hoàng Thư Đồng nữa rồi.
Tần Minh lẩm bẩm: “Mặc dù cô là người phụ nữ xinh đẹp, dáng lại ngon, nhưng như thầy tôi đã nói, đây là bài kiểm tra ông trời dành cho tôi, tôi phải học cách kiềm chế dục vọng!”
Đột nhiên cửa sổ kính ban công mở ra, Hoàng Thư Đồng dụi mắt nói: “Anh đang làm gì thế? Trời lạnh như vậy mà đứng ngắm cảnh sao?”
Tần Minh giật mình, thầm nghĩ cuộc gọi vừa rồi không bị nghe thấy nhỉ?
Tần Minh nghĩ: “Trông cô ta như vừa ngủ dậy, phản ứng thế này chắc là không nghe thấy, phù, nguy hiểm thật”
Anh nghĩ ngợi, dù sao thì Triệu Chính Ngôn sắp quay lại từ hỗn rồi, anh đùa:
“Bị cô mê hoặc đến nỗi không ngủ được, gió lạnh thổi tới mới có thể bình tĩnh lại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!