Tần Minh cạn lời, lý do gì lạ lùng vậy?
Anh nói: “Em nói thế là sao hả? Anh phải tu mười kiếp mới gặp được một cô gái xinh đẹp như em, anh đâu nỡ”
Nhiếp Hải Đường nghe được lời âu yếm của anh, trong lòng vui vẻ hơn một chút, cô nhẹ nhàng quay lưng lại, nói: “Chỉ cần em mang thai con của anh thì em không sợ anh vứt bỏ em."
Lòng Tần Minh trùng xuống, không ngờ Nhiếp Hải Đường lại nghĩ ra cách “cưới chạy bầu", anh không cho cô cảm giác an toàn được đây mà.
Là do anh, là do anh hay trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
Nếu là trước kia thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng bây giờ hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện, Nhiếp Hải Đường bắt đầu lo lắng cô sẽ bị vứt bỏ, cho nên không ngại đưa ra yêu cầu lạ lùng và vô lý như mang thai thế này.
Tần Minh vô cùng tự trách, đồng thời anh cho tay vào túi sờ bao cao su lễ tân vừa đưa trước khi đi và thuận tay ném đi, rồi anh ngẩng đầu nói với giọng ám muội: “Vậy chúng ta đi tắm đã nhé?”
Kiến trúc cổ điển cao lớn, nhà nghỉ cổ trại xây dọc theo núi, thềm đá đi lên cao, trồng một trấn cổ rộng lớn mang phong cách Hoa Ha.
Từ phòng khách nhỏ lúc vào cửa đến phòng nghỉ phần lớn đều thiết kế cửa sổ lỗi, ngồi bên cửa sổ, tựa vào tấm đệm mềm mại, khung cảnh bên ngoài là dòng người đi lại ở đầu cầu Triều Hà Xuyên.
Đối diện nhà nghỉ cổ trại là mặt tiền của cửa hàng nhỏ, không che được ánh đèn ấm áp rọi ra từ trong nhà.
Lúc này, trong nhà nghỉ, Tần Minh cô ý gọi các đầu bếp trở lại bảo họ làm một bàn tiệc tối phong phú, dù sao lát nữa phải vận động, rất hao phí sức lực.
Bữa tối trong ánh nến, gió lạnh ngoài cửa sổ hiu hiu thổi, Bắc Kinh trong tháng mười một được luồng khí lạnh cọ rửa, bởi vậy nhiệt độ rất thấp. Nhưng nhà nghỉ đặc sắc cung cấp hệ thống sưởi ấm nên hai người họ cũng không cảm thấy khó chịu.
Hiển nhiên Nhiếp Hải Đường có tâm sự, trông cô lo sợ bất an, khi thì cười trộm khi thì căm tức trừng Tần Minh, có khi lại đỏ mặt nhìn anh đầy thẹn thùng. Tần Minh cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Tần Minh uống một hớp rượu để nâng cao hứng thú.
Bỗng nhiên, Nhiếp Hải Đường hỏi anh: “Tần Minh, Triệu Chính Ngôn thật đâu rồi?”
Tần Minh trả lời: “Đang ở thành phố Quảng giả làm anh, nghe nói sống vui vẻ lắm. Ở đây cậu ta sinh sống không được tốt, anh cũng cảm nhận được, cậu ta thường xuyên bị người khác nhằm vào, mà tính cậu ta hiền, không biết tự bảo vệ, ba mẹ lại thất vọng vì cậu ta, hễ có chuyện gì là trách móc cậu ta trước tiên. Ngay cả vợ chưa cưới của cậu ta cũng khinh thường cậu ta, thậm chí còn chẳng có lấy một người bạn, trong danh bạ em hẳn là người bạn duy nhất của cậu ta.”
Nhiếp Hải Đường suy tư, cô nói: “Chẳng qua em cảm thấy cậu ta giống anh nên có thiện cảm khó hiểu với cậu ta, chứ thật ra em và cậu ta cũng không trò chuyện mấy. Nghe nói cậu ta hay bị bắt nạt ở trường, phần lớn mọi người đều cười nhạo cậu ta là con nhà giàu hèn nhát nhất.”
Tần Minh thở dài: “Hồi cấp ba xảy ra vài chuyện, cậu ta không được hiểu cho nên đóng cửa lòng mình. Lần này anh giả làm cậu ta cũng là muốn giúp cậu ta thay đổi hình tượng"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!