Tần Minh cười hỏi: "Đúng, là tôi đây, sao vậy?"
Bạch Ngọc Thuần híp mắt lại và lắc đầu, hai tay chống đầu như đang bị Tần Minh làm cho bối rối.
Anh rất vui. Chắc hẳn cô ấy cũng giống Nhiếp Hải Đường, đang nghi ngờ anh là Tần Minh.
Nói đúng ra, bây giờ Tần Minh phải làm việc cho Trương Toàn Chân thì nên khiêm tốn, không nên tiếp xúc quá nhiều với người quen cũ nhưng anh đâu có cách nào.
Anh đang vội bắt xe đuổi theo Nhiếp Hải Đường đấy. Dù sao anh cứ nhất quyết không thừa nhận mình là Tần Minh, người khác cũng chẳng làm gì được anh.
Bạch Ngọc Thuần thoáng do dự rồi nói: "Ừ... Được nhưng anh phải hứa với tôi một việc"
Tần Minh vội vàng lên xe và hỏi: "Chuyện gì thế? Tôi đều đồng ý với cô het."
Bạch Ngọc Thuần vừa lái xe vừa nói: "Triệu Chính Ngôn, anh có thể đóng giả một người một lúc không?"
Tần Minh ngẩn người, tò mò hỏi: "Cô muốn tôi đóng giả ai vậy? Nếu cô nói chỉ một lúc thì tôi vẫn có thể làm được."
Bạch Ngọc Thuần cắn môi rồi nói: "Nhưng anh phải thề giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, nếu anh vi phạm sẽ biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi đấy."
Tần Minh phiền muộn nheo mắt. Nghèo rớt mồng tơi à? Anh á? Chuyện này sợ rằng khó đấy. Anh đã là người giàu nhất thế giới, trừ khi nhà họ Triệu biết trước, giết chết anh.
II IT
".." Tần Minh chống cằm cẩn thận quan sát. Cô nhóc này thay đổi không ít đâu, nói chuyện cũng lớn tiếng và tự tin hơn nhưng đôi mắt luôn có vẻ buồn man mác.
Tần Minh quan sát chiếc Maserati sang trọng này, trong ngăn để đồ trong xe tùy tiện để có ba, bốn chiếc điện thoại đắt tiền, các loại nước hoa. Các túi để ở ghế sau đều là hàng cao cấp. Bạch Ngọc Thuần trang điểm đậm, đánh phấn mắt, phấn nền, chuốt mi, bôi son, làm tóc, đeo trang sức và khuyên tai, đi tất dài màu đen, mặc quần áo phong cách có phần mát mẻ, hơi lộ ngực.
Đây là... đang đi theo phong cách gợi cảm rồi.
Nhưng Bạch Ngọc Thuần trẻ trung với làn da mềm mịn mà mặc trang phục kiểu này không chỉ đẹp còn rất quyến rũ nữa. Gien di truyền của ba mẹ ruột cô ấy thật sự quá tốt.
Nhưng cô ấy bây giờ cho người ta cảm giác không đứng đắn, vừa nhìn lại khiến người ta hiểu nhầm là cô gái nhà giàu sắp tới quán bar “quẩy”, chờ đàn ông tới dụ dỗ, thể hiện ra một từ... phóng túng.
Cô ấy không còn vẻ đơn thuần, vừa nhìn đã có cảm giác sẽ là một người vợ hiền mẹ tốt, thích hợp cưới về nhà sống cuộc sống yên ổn như trước nữa.
Trước đây, Bạch Ngọc Thuần cho anh cảm giác gian khổ mộc mạc, vừa học vừa làm khiến người ta không nhịn được muốn "bắt nạt" cho vui. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn giống như một cỏ dại ngoan cường và trái tim mạnh mẽ nhất, thậm chí thà chết chứ không chịu khuất phục,
khiến người ta vô cùng thương tiếc.
"Cậu thay đổi quá nhiều." Tần Minh nói.
"Cậu thay đổi quá nhiều." Bạch Ngọc Thuần cũng đồng thời nói.
Sau khi hai người nói lời này thì đồng loạt nhìn về phía đối phương với vẻ rất kinh ngạc.
Tần Minh giải thích: "À, tôi đã từng nhìn thấy cậu lúc cậu mới nhập học, cảm giác cậu rất mộc mạc, rất thân thiện, không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy."
Bạch Ngọc Thuần cũng nói: "Ai nói không phải chứ? Khi tôi mới biết cậu, cậu luôn hèn nhát, trầm lặng, không thích nói chuyện, lúc đi luôn cúi đầu. Không ngờ bây giờ cậu đã thành đại sư Triệu, tối qua cướp hết danh tiếng của người khác. Bây giờ trong giới nhà giàu đều nói về cậu đấy."
Tần Minh cười hỏi: "Ha ha, thôi chúng ta đừng nói chuyện linh tinh nữa. Giờ tôi thề sẽ không để tiết lộ chuyện cậu yêu cầu ra ngoài. Cậu
muốn tôi đóng giả ai vậy? Bạn trai cậu hay làm bia đỡ đạn? Người nhà cậu đang giục cậu à?"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu và nói: "Tôi muốn cậu đóng giả bạn trai cũ của tôi."
Tần Minh kinh ngạc quay đầu lại. Trời ạ, mới bao lâu mà cô nhóc này đã yêu rồi à?
Bạch Ngọc Thuần lấy một cái điện thoại Huawei nghìn tệ còn có ốp điện thoại hình con thỏ rất đáng yêu ra khỏi túi xách.
Cô ấy mở một đoạn video và đưa cho Tần Minh xem.
Đó là một đoạn phim hoạt hình anime, nam nữ chính đang ăn gà rán và nói chuyện bên một hồ nhân tạo chưa xây xong.