Anh là hàng giả đấy.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười nói: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác đâu. Tôi rất cảm ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối tối qua mới giúp cậu chuyện nhỏ này, cậu không cần để tâm làm gì. À, cậu dùng tất xong không cần trả lại cho tôi đâu"
Tần Minh thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cô ấy chỉ muốn trả lại ân tình. thôi.
Anh nhận lấy đôi tất của Nhiếp Hải Đường. Nó vẫn còn hơi ấm và có vài vết mồ hôi.
Tần Minh lén xoay người ngửi thử. Mẹ nó, đây không phải là mùi thơm à? Quả nhiên người có dáng đẹp thì tất cũng thơm.
Cho dù Tần Minh không muốn làm vậy nhưng Nhiếp Hải Đường có ý tốt muốn bảo vệ đôi chân của anh. Vợ tương lai đưa cho anh, anh đi thì có gì phải ngại chứ?
Hơn nữa, đây là loại tất thể thao tương đối trung tính, không phải màu hồng của nữ sinh mà là loại tất dài phù hợp với cả nam và nữ, khả năng co giãn tốt. Tần Minh đi vào cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Minh hỏi: "Cậu muốn lớp chúng tôi thắng ?"
Nhiếp Hải Đường chống cằm, cười dịu dàng: "Tôi à? Tôi không để ý lắm. Tôi chỉ tới ăn ké, uống ké thôi. Đường Xảo lớp chúng tôi là người tương đối hoạt bát, tính tình cũng tự do thoải mái. Bây giờ trong lòng cô ta đang ngưỡng mộ bốn người lần lượt ở bốn lớp của các cậu. Cô ta muốn xem thử bốn nam thần trong lòng cô ta sẽ cố gắng vì cô ta thế nào, có thể ghen ra sao, mới tổ chức một hoạt động giao lưu với bên giành danh hiệu đứng đầu như vậy. Tôi bị kéo qua cho đủ người thôi."
Tần Minh cười ha ha: "Tôi cảm giác được. Trước đây tôi đã từng gặp tình huống tương tự rồi."
Tần Minh nhớ trước đây vào năm thứ hai khi anh mới quen Nhiếp Hải Đường, Trương Tình Tình chủ nhiệm câu lạc bộ lúc đó cũng thường đi khắp nơi tìm hiểu trai đẹp như vậy, lần nào cũng dẫn Nhiếp Hải Đường đi theo.
Chẳng qua đối phương thường thích Nhiếp Hải Đường hơn làm Trương Tình Tình hoàn toàn thất vọng nhưng hai người không có mâu thuẫn gì, trái lại còn thành đôi bạn thân.
Nhiếp Hải Đường phiền muộn nhớ lại chuyện trước kia, nói: "Trước đây à... Đúng vậy, trước đây rất tốt. Tôi thật sự hy vọng có thể quay lại ngày trước"
Tần Minh chợt cười nói: "Không sao, tương lai của cô chắc chắn sẽ tốt hơn"
Nhiếp Hải Đường thoáng ngẩn người. "Triệu Chính Ngôn" trước mặt thật sự có cùng chiều cao với Tần Minh, ngay cả vẻ tươi cười cũng giống nhau.
"Không ngờ trên đời này lại có hai người giống như như vậy nhưng Triệu Chính Ngôn vẫn luôn bắt chước theo Tần Minh, ôi..." Nhiếp Hải Đường đau khổ lại đỡ trán rầu rĩ, vuốt lại mái tóc đẹp.
Cô căng thẳng nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý mới nói khẽ: "Triệu Chính Ngôn, cậu có thường liên hệ với Tần Minh. không? Gần đây tôi không gọi điện thoại cho anh ấy được.
Điện thoại trước đây của Tần Minh đã mất, cô tất nhiên không thể liên lạc được. Anh cười nói: "Không, tôi không thân với cậu ta như vậy. Cô muốn liên lạc thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều cách"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!