A Long chịu đựng cơn đau, hổ thẹn nói: “Vốn dĩ tôi với Tất Nguyên đang thảo luận về nhiệm vụ huấn luyện bảo vệ tháng này ở cách đây hai con phố thì đột nhiên bị đánh úp, chắc chắn đối phương có tin tức nội bộ, biết hai chúng tôi là người đứng đầu. Tất Nguyên bị thương nặng đã được đưa đi cấp cứu, tôi vứt điện thoại rồi, nhưng tôi biết chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới chạy đến.”
Sắc mặt Tần Minh lạnh tanh, lần này đối phương quá tàn nhẫn.
Tần Minh hỏi: “A Long, vết thương của anh không sao chứ?”
A Long nhếch miệng cười: “Ha ha, không chết được.”
Vù vù... Xe phi như bay trên đường, Tần Minh chỉ có thể cầu nguyện Tổng Dĩnh nhanh chóng đưa người của tiểu đội ám sát đến, một mẻ hốt gọn đám lính đánh thuê nước ngoài đánh úp lần này.
Nhưng lúc này, hai chiếc xe việt dã theo sát ở phía sau không kiêng nể gì mà đâm thẳng đến, có vài lần suýt chút nữa là lật xe, may mà kỹ năng lái xe của A Long rất tốt, vẫn lái xe ổn định trên con đường lớn mờ tối này.
Tần Minh thấy mưu kế này giống với mưu kế lúc đầu của Thường Hoan, ẩn náu trước rồi bất ngờ tấn công, muốn giết Tần Minh với một đòn.
Mặc dù cuộc ám sát này khốc liệt nhưng chỉ cần Tống Dĩnh và người của tiểu đội ám sát hành động thì thu lưới đám lính đánh thuế này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chỉ là, Tần Minh hi vọng xa vời còn hiện thực thì tàn khốc.
Lúc A Long lái xe đến cầu Giang Châu của thành phố Quảng, xe việt dã của đối phương đột nhiên trắng trợn lao tới như muốn cùng chết với Tần Minh, cuộc đua sinh tử được diễn trên đường.
Rầm rầm rầm, hai chiếc xe việt dã một phía sau và một bên trái đâm liên tiếp ba phát. Vì bị thương nên A Long mất khá nhiều máu, hơn nữa buổi tối trên đường nhiều xe khiến anh ta không có nhiều không gian để phát huy. Ba cú va chạm liên tiếp khiến một chiếc xe hàng và vài chiếc xe hơi nhỏ bị liên lụy, ảnh hưởng đến việc lái xe của A Long, chiếc Mercedes đâm vào rào chắn hai bên đường.
Một số chiếc xe rơi xuống cầu Giang Châu, bao gồm cả xe chở Tần Minh và Triệu Chính Ngôn.
Tôm tõm tõm... Bốn chiếc xe liên tiếp rời khỏi cầu Giang Châu, bỗng chốc giao thông trên cả con đường bị tê liệt.
Người trên chiếc xe việt dã thấy thế thì cho rằng đã thành công nên lần lượt bỏ xe rồi đi.
Nhưng lúc bọn họ xoay người muốn đi thì bất ngờ bị hơn mười thành viên của tiểu đội ám sát được trang bị vũ trang đầy đủ, lái mô tô chiến đấu Black Polaris chạy đến, tất cả đều bị đè xuống đất.
Trong đám người, một chiếc mô tô trắng dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp với cơ thể mảnh khảnh trên xe, không thèm liếc mắt nhìn mấy tên lính đánh thuê đã bị bắt này mà dứt khoát làm động tác của dao vào cổ, tức giận nói: “Giết hết”.
Cô ta đi đến bên rào chắn của cây cầu đã bị đâm hỏng, cởi mũ bảo hiểm để lộ ra mái tóc dài, chẳng phải là Tống Dĩnh sao?
Tổng Dĩnh nhìn mấy chiếc xe im lìm, vẻ mặt nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy lo lång.
Đột nhiên Tống Dĩnh dứt khoát nhảy xuống sông Châu Giang.
"Ưm..." Khi Tần Minh tỉnh lại, cả người anh đau nhức khó chịu.
Anh mở mắt quan sát, ý thức vẫn còn mơ hồ, chỉ nhìn thấy toàn bác sĩ mặc áo blouse trắng, có cả nam lẫn nữ, dù mũi đang cắm ống thở oxi nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Anh hơi động đậy ngón tay, cảm giác rất nặng nề.
Ánh đèn trên tường hơi chói mắt, Tần Minh tỉnh được một lúc lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc này, bác sĩ chủ trị trong phòng bệnh nói: "Bệnh nhân tỉnh rồi, thông báo cho người nhà bệnh nhân"
Y tá bên cạnh nói: "Người nhà bệnh nhân bỏ lại một tấm thẻ rồi mất hút. Viện trưởng, đây là cậu chủ nhà họ Triệu, nghe nói đến thành phố Quảng chơi, gặp tai nạn xe, rơi xuống sông. Nhà họ Triệu không tin tưởng bệnh viện thành phố Quảng nên đưa về trong đêm"
Bác sĩ chủ trị nói: "Ô, cậu ta là cái tên vô dụng nhà họ Triệu ấy hả? Vậy đưa vào phòng ICU tiếp tục điều trị đi, dùng thiết bị điều trị tốt nhất, thuốc tốt nhất, chăm sóc cấp cao nhất, dù sao nhà họ Triệu cũng không thiếu tiền, cậu ta mà có vấn đề gì thì chúng ta phiền phức đấy."
"Vâng, thưa viện trưởng" Y tá đáp rồi chỉ đạo nhân viên đẩy Tần Minh ra khỏi phòng phẫu thuật.