Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, A Long từ phía sau chạy tới nhìn thấy vậy, anh ta nhanh chóng chộp lấy một cục đá, cổ tay bộc phát sức mạnh kinh người ném thẳng đi.
ÀO!
Cục đá đập vào tay của Phương Mân một cách chính xác, 'bộp' một tiếng, viên đạn bắn lên bầu trời, sau đó khẩu súng trực tiếp rơi xuống đất, đồng thời cổ tay của Phương Mân bị rách ra đau đớn, máu chảy đầy đất.
Phương Mân kinh hãi nhìn A Long, một cục đá, khoảng cách hơn hai
mươi bước, ném rơi khẩu súng trên tay ông ta xuống đất, đây có còn là người không?
Biểu hiện của A Long quá mạnh mẽ, ông ta cảm thấy rằng một khi bị áp sát, ông ta sẽ hoàn toàn bị đánh bại.
A Long không biểu cảm gì đuổi theo, giống như một sát thủ không có tình cảm.
Cạch cạch cạch... Phương Mân nhặt súng lên, khởi động động cơ ca nô, trói cô Dương lại rồi nhanh chóng bỏ trốn.
Sau khi thoát nạn an toàn, Tần Minh giữ Tôn Thường Hi lại và nói: "Chị Thường Hi, rất nguy hiểm, chị đừng đi theo, cứ giao cho chúng tôi đi."
Tôn Thường Hi coi như không nghe thấy, ngược lại nắm chặt vai Tần Minh nói: "Cậu là đồ ngốc à? Tôi chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, cậu ở lại đây để tôi đi"
Thái độ của Tần Minh rất cứng rắn nói: "Tôi là đàn ông, dù gì thì chị cũng có thể coi là một nửa người phụ nữ của tôi, nghe lời tôi, tôi đảm bảo sẽ đưa mẹ chị còn sống trở về."
Khi Tôn Thường Hi nghe vậy, trong lòng mơ hồ có chút cảm động, nhưng cô ấy biết rất rõ mối quan hệ quan trọng trong đó, cô ấy nói: "Cậu đừng có mà đắc ý, tối hôm đó chỉ là một tai nạn thôi. Hơn nữa, nếu như cậu xảy ra chuyện gì thì lương tâm của tôi sẽ bất an."
Cạch cạch cạch... A Long lái chiếc ca nô thứ hai, nhìn về phía Phương Mân ở đằng xa, nói: "Tôi nói này, nếu như hai người vẫn không lên thì tôi sẽ không thể tìm thấy mục tiêu được nữa đâu. Có tôi ở đây, mấy người chỉ cần chịu trách nhiệm xem náo nhiệt là được rồi, tranh giành cái gì?".
Tần Minh và Tôn Thường Hi lập tức im lặng, ba người cũng lập tức theo sau, lái chiếc ca nô thứ hai đuổi theo.
Hai chiếc ca nô, một chiếc đuổi theo, một chiếc thì đang chạy đi, nhanh chóng lao thẳng ra biển.
Mọi người càng đuổi theo thì càng nhíu mày chặt hơn, đối phương có chi viện sao? Hay là chạy ra biển để cùng chất chung.
Tần Minh khó hiểu phàn nàn: "Chị Thường Hi, những người có quan hệ với chị đều điên cuồng như vậy sao?"
Tôn Thường Hi cạn lời nói: "Đúng thế, cậu sợ rồi à?"
Ba người Tần Minh lái ca nô đuổi theo phía sau suốt đoạn đường, bởi vì trời tối, đuổi ra ngoài biển liền một mảng tối đen, chỉ cần kéo dài khoảng cách liên hoàn toàn không nhìn thấy vị trí của đối phương.
Bùm!
Khi thấy mình sắp bị đuổi kịp, Phương Mân bất ngờ quay đầu lại bắn một phát súng.
Tôn Thường Hi thuần thục ấn đầu Tần Minh thấp xuống, như thể Tần Minh là người cô ấy phải bảo vệ khi chấp hành nhiệm vụ vậy, bảo vệ rất chặt chẽ.
Tần Minh có chút không vui nói: "Chị Thường Hi, chị đừng coi thường tôi, tôi cũng không phải là con gái"
Tôn Thường Hi không vui nói: "Cậu đừng tự tin quá, đạn không có mắt đầu, Tần Minh, nếu cậu có mệnh hệ gì thì tôi thật sự rất có lỗi với cậu. Cậu đến để giúp tôi, mà tôi lại liên luỵ đến cậu."
Tần Minh thấy Tôn Thường Hi tự trách bản thân, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Tôn Thường Hi nhìn phía trước, lại lo lắng nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta không đuổi kịp rồi."
A Long bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, ông ta không thoát được đầu, tối nay sóng rất lớn, trình độ điều khiển ca nô của ông ta không bằng tôi, một lát nữa tôi sẽ đuổi kịp thời."
Tần Minh bình tĩnh cũng nói: "Chị Thường Hi, chị yên tâm đi, tôi đã quan sát tinh tượng tối nay rồi, bấm đầu ngón tay tính toán, tối nay ông ta chắc chắn sẽ toi đời"