Trần Mục Linh vừa nghe vậy thì lập tức trợn mắt. Cô ta không phải có ý đó.
Cô ta thầm sốt ruột: "Tần Minh, cậu đúng là đầu gỗ. Cậu... cậu hiểu nhầm rồi. Tôi."
Nhưng cô ta không thể nói thẳng ra. Lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra. Chị y tá vừa rời đi đã quay lại, cười tủm tỉm nói: "Hai người đã bôi thuốc xong chưa? Cô không đau à? Ha ha, bạn trai giúp là hết đau đúng không? Thằng nhóc, tôi nói cho cậu biết, lần trước tôi bôi thuốc mà bạn gái cậu cứ kêu đau suốt, lúc này lại chẳng kêu ca gì. Chà chà, đúng là sức mạnh của tình yêu"
Tần Minh trợn mắt nhưng lười giải thích. Chuyện hiểu nhầm này chẳng có nghĩa lý gì với anh cả. Dù sao anh cũng đâu có quen biết với cô y tá trẻ này.
Trần Mục Linh lại đỏ mặt, len lén liếc nhìn Tần Minh và chợt nghĩ: "Sao Tần Minh không phản bác lại lời chị y tá nói? Lẽ nào cậu ấy cũng có ý này? Hay cậu ấy thật ra đang quá luống cuống? Nói cho cùng thì cậu ấy cũng cùng lứa tuổi với mình, chắc chắn xấu hổ khi đối mặt với mình nhỉ?"
Tần Minh ở lại với Trần Mục Linh đến chiều, cuối cùng người nhà họ Tào cũng đến.
Đó là một cô thư ký mặc bộ vest trông già dặn, thật ra cũng là quản gia của nhà họ Tào. Trong cuộc sống, người bình thường thường sẽ không tiếp xúc được với nghề quản gia này, chỉ thấy trong phim truyền hình hoặc phim kể về nước ngoài.
Nhưng trong mấy gia tộc lớn ở thành phố Quảng đều có quản gia, ở nhà họ Mộc cũng có. Chẳng qua quản gia còn làm việc cố định trong tập đoàn thì phải là một người quan trọng lại có năng lực.
Sau khi hai bên hỏi thăm qua vài tình hình cơ bản, xác nhận Trần Mục Linh đã bằng lòng nhận bà cụ Tào làm mẹ nuôi.
"Tôi là Nhậm Thịnh Bình, người giúp việc của nhà họ Tào chịu trách nhiệm đón cô bảy về nhà lớn." Quản gia Nhậm Thịnh Bình cung kính cúi đầu nói: "Tôi đã làm xong thủ tục ra viện, cũng chuẩn bị sẵn quần áo và các loại trang sức. Xin hỏi cô bảy có cần báo với ba mẹ ruột của cô không?"
Tần Minh được biết, ba mẹ Trần Mục Linh tương đối lãnh đạm với cô ta, anh nghĩ chắc hẳn đây là một gia đình có vấn đề.
Trần Mục Linh suy nghĩ một lát mới nói: "Cô có thể nói với ba mẹ tôi một tiếng nhưng không để bọn họ tới. Tần Minh, cậu đi cùng tôi được không?".
Tần Minh nói: "Đương nhiên, tôi đã chờ tới bây giờ thì sẽ không bỏ cậu lại đâu, cậu đừng sợ"
Trần Mục Linh nghe Tần Minh nói vậy thì trong lòng thấy ấm áp, nhìn anh cười ngọt ngào nói: "Vậy tôi không có gì cần thu dọn hết, chúng ta lên đường thôi"
Nụ cười này của Trần Mục Linh làm Tần Minh chợt giật mình.
Nữ sinh hay cười đều rất xinh, giống như Nhiếp Hải Đường trước đây vậy. Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Minh thấy Trần Mục Linh cười như vậy, trong không khí tràn ngập cảm giác yêu đương.