Trần Mục Linh gật đầu hiểu rõ, đồng thời cũng tin tưởng Tần Minh. Bởi vì mỗi lần cô ta gặp bất trắc đều được anh giải quyết giúp. Ngoài anh ra, cô ta chẳng còn ai có thể tin tưởng được.
Tần Minh nói: "Cậu đã hiểu, vậy tôi đi đây".
Trần Mục Linh lập tức gọi anh lại: "Này, cậu chờ một lát được không? Tôi ở đây một mình chán lắm. Nếu không cậu xem tướng tay cho tôi giết thời gian được không?"
Tần Minh nghĩ ngợi rồi cũng mềm lòng nói: "Được rồi, tôi tới khoe khoang một chút vậy"
Trần Mục Linh nghe thấy Tần Minh bằng lòng ở lại thì rất vui mừng. Anh bằng lòng bỏ thời gian ở bên cạnh cô ta, có phải ít nhiều vẫn có thiện cảm với cô ta không?
Trần Mục Linh nghĩ vậy lại bất giác vui mừng, tủm tỉm cười và giơ tay
ra.
Tần Minh bất lực cười. Anh đã từng lén xem qua vài câu nói và điển cố xem bói kinh điển nhưng còn không biết cách vận dụng linh hoạt, chỉ có thể cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Mục Linh, khẽ khoác lác vài câu vô nghĩa, nói trung niên số cô ta rất kém, sau này mới may mắn vân vân, dù sao cũng là những lời nói nhảm dọa người kiểu như sau này giàu sang phú quý nhưng phải có điều kiện gì đó.
Trần Mục Linh không để ý xem Tần Minh nói gì, chỉ cảm giác tay anh rất lớn, rất mạnh mẽ và thật ấm áp.
Cô ta nhìn Tần Minh, trong đầu chợt nhớ lúc anh giả gái xông vào nguy hiểm cứu mình, hai người thân mật kề sát bên nhau trong suối nước nóng. Nếu không vì chuyện lần này, cô ta còn không biết những chuyện anh đã làm trước đây.
Tần Minh cầm nắm một lúc, không hiểu sao lại thấy người Trần Mục Linh nóng lên?
"Cậu bị sốt à? Sao cậu nóng vậy?" Tần Minh sửng sốt hỏi, còn giơ tay sờ trán Trần Mục Linh. Cô ta sợ đến mức vội rụt người về phía sau, ngượng ngùng nói: "Không, không có, tôi chỉ hơi nóng thôi"
Đúng lúc này, cô y tá đi từ ngoài cửa vào nói: "Giường số mười sáu, thay thuốc"
Tần Minh vội vàng muốn tránh đi, kết quả cô y tá kia nói: "Ồ, bạn trai tới à? Đúng lúc vết thương của cô ấy ở sau lưng, cậu bạn trai tới giúp một tay đi"
"Dạ?" Tần Minh ngẩn người rồi vội vàng lắc đầu, nói: "Không, tôi không phải là..".
Anh đang muốn nói mình không phải là bạn trai của Trần Mục Linh, lại nghe ngoài cửa có tiếng nói vọng vào: "Tiểu Lệ, bệnh nhân ở giường số tám đi vệ sinh bị ngã, đã hôn mê rồi. Đó là một cụ già đấy. Bên này không đủ người, cô mau qua giúp tôi một tay, đưa cụ ấy tới phòng cấp cứu đi"
Cô y tá đang định bôi thuốc cho Trần Mục Linh, nghe vậy thì đáp một tiếng, sau đó đưa thuốc cho Tần Minh: "Được rồi, cậu mau bôi thuốc cho bạn gái cậu đi. Chuyện này cũng chẳng khó đâu, cậu là đàn ông con trai thì sợ cái gì chứ? Cậu muốn vết thương của bạn gái để lại sẹo sao? Không bôi thuốc sẽ thành sẹo thật đấy."
Cô y tá nói xong thì chạy đi.
Tần Minh cầm thuốc trị vết thương quay đầu nhìn Trần Mục Linh. Cô ta không nói tiếng nào, dáng vẻ như định mặc anh làm gì chuyện được vậy.
Tần Minh hỏi: "Trần Mục Linh, cậu bị thương ở đâu?"
Trần Mục Linh đỏ mặt, nói khẽ: "Tôi bị ở sau lưng, còn cả trong bắp đùi nữa."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!