Bên ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào, đó không phải là Phùng Đông Tường sao? Ông ta trông vẫn vậy, trên người mặc bộ trang phục đời Đường, chân đi đôi giày vải nhưng khuôn mặt già nua kia lại mang vẻ phấn chấn lạ thường.
Tần Minh nhìn Phùng Đông Tường, hỏi: “Ông Phùng nói vậy là có ý gì? Ông ta bị bệnh hay là bị gãy chân? Chẳng lẽ là vì không liên quan gì nữa?"
Phùng Đông Tường nhìn Tần Minh tỏ ra “kiêu ngạo” như vậy thì không thích chút nào, ông ta cảm thấy Tần Minh càng ngày càng khó hầu hạ rồi.
Nhưng Tần Minh đang cố tình làm khó ông ta, thậm chí anh còn muốn thay cái người tên Phùng Đông Tường này đi. Nhưng hiện giờ Thường Hồng Hi vẫn chưa chính thức "thoái vị” nên anh vẫn phải nể mặt ông ta một chút.
Phùng Đông Tường nói: “Tháng trước Hoàng Tiến đã bị tập kích, lúc ông ta lưu trữ tài liệu ở Ý đã bị một băng nhóm bí ẩn tập kích, cuối cùng ông ta mất tích, hơn nữa vẫn chưa có tin tức gì. Công việc của ông ta sẽ tạm thời do tôi tiếp quản, tôi cũng đang cố gắng hết sức tìm ông ta.
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Một chuyện lớn như vậy mà tại sao ông không nói cho tôi biết sớm?”
Phùng Đông Tường nói với giọng điệu hơi bực dọc: “Vì cậu chủ vẫn luôn bố trí nhân sự, sắp xếp chức vị quản lý bên Hoa Hạ, hình như cậu vẫn chưa chú trọng chuyện này.”
Sắc mặt Tần Minh sầm xuống, ông ta đang chỉ trích anh rằng chỉ bổ nhiệm thân tín của mình mà không màng đến sự sống chết của cấp dưới cũ ư? Tần Minh cũng lại càng không thích Phùng Đông Tường nữa, lão già nhà ông đang cậy già lên mặt, cảnh cáo tôi đấy à?
Tần Minh nói: “Khụ khụ... vậy phải thêm người đi tìm đi”
Phùng Đông Tường nói: “Tôi đã phải thêm nhân lực rồi, nhưng hôm nay tôi tới đây là để bàn với cậu chủ về chuyện khác, là chuyện lễ đính hôn giữa cậu chủ và cô chủ Triệu Tầm Nhiên nhà họ Triệu”
Tần Minh nghe vậy bèn bảo: “Được rồi, bảo họ phải người đến thành phố Quảng đi”
Phùng Đông Tường do dự lên tiếng: “E rằng như vậy không thỏa đáng lắm. Tôi vẫn hi vọng cậu chủ có thể đến thủ đô một chuyển, đồng thời cũng có thể gặp mặt với ông chủ nhà họ Triệu của hội đồng quản trị tối cao”.
Tần Minh nói: “Tôi phải đi học, không có thời gian để đi xa như vậy đâu. Hơn nữa lễ đính hôn. cũng không cần tổ chức quá long trọng, tôi vẫn thích đơn giản khiêm tốn một chút.”
Phùng Đông Tường thấy Tần Minh bài xích như vậy cũng không phải là ý hay. Nhà họ Triệu là gia tộc không thể tùy tiện đắc tội, mà nhà họ Triệu có bản lĩnh lớn đến mức nào, ông ta cho rằng Tần Minh chẳng mảy may nghĩ đến.
Đương nhiên là Tần Minh biết rõ sự hùng mạnh của nhà họ Triệu, đến Thường Hồng Hi cũng không chắc có thể giải quyết nên ông ta đã căn dặn anh rất nhiều lần.
Nhưng Tần Minh có cảm xúc của riêng mình, lần liên hôn này vốn là kể sách trì hoãn. Một khi Thường Hồng Hi chết vì bệnh thì không ai có thể chèn ép anh nữa, trong lòng anh cũng dừng dưng chẳng hề quan tâm.
Phùng Đông Thường lại tiếp lời: “Lần này tôi đến nhà họ Triệu bàn về chuyện đính hôn, ba của Triệu Tâm Nhiên – Triệu Tụng Trí nói muốn đến gặp mặt con rể tương lai nên cũng theo tôi tới đây, hiện giờ ông ta đang đợi trong phòng khách”
Tần Minh hơi bất ngờ, người nhà họ Triệu đến rồi sao?
Đó còn là Triệu Tụng Trí - ba của Triệu Tầm Nhiên, là huyết mạch trực hệ của nhà họ Triệu, ông ta cũng là nhân vật rất có tiếng nói trong nhà họ Triệu.
Tần Minh đột nhiên thấy hơi căng thẳng, không chỉ là vì đối phương rất có địa vị mà còn là vì anh vẫn chưa quen đối diện với loại tình huống này. Rõ ràng hai bên coi nhau như kẻ thù mà vẫn bị ép liên hôn với nhau, còn phải giả vờ tạo quan hệ.
Tần Minh hít một hơi thật sâu, dù thế nào cũng phải gặp mặt thôi, anh bèn nói: “Vậy mời ông Triệu vào đây đi”
Tống Dĩnh đáp một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài dẫn ông ta vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!