Chương 490
Vương Hiểu Lệ hiểu rõ Tần Triều Dương lên được chức tổng giám đốc là nhờ vào quan hệ của Tần Minh.
Nói trắng ra, siêu thị ở làng đại học là Tần Minh cho anh trai của mình là Tần Triều Dương, sao đột nhiên Tần Triều Dương lại bị sa thải? Hai anh em họ trở mặt với nhau sao? “Tạo nghiệp mà” Dì Vương tức giận giậm chân nói: “Giờ thì hay rồi, chẳng những không có văn hóa mà còn không có công việc, nhà xe cũng không. Tiểu Lệ, lẽ nào còn muốn về quê với cậu ta cày ruộng sao?”
Chú Vương cũng trầm mặc, lẳng lặng rút một điếu thuốc ra, suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào?
Vốn tưởng rằng nghe con gái nói có bạn trai, trong điện thoại nói gì cũng thấy hài lòng, cuối cùng là một thằng ngu ngơ.
Cậu ngu ngơ thì cũng không sao, con gái mình thông minh, kết hôn rồi sẽ không bị bắt nạt, có thể chăm lo tốt cho gia đình. Cậu có công việc lương tháng ba mươi nghìn, sau này có thể sẽ được nhiều hơn, mặc dù cuộc sống bình thường nhưng cũng vượt qua được, tình cảm là điều quan trọng trong hôn nhân.
Giờ thì hay rồi, đột nhiên bị tổng công ty sa thải.
Vương Hiểu Lệ hoàn toàn không hiểu, hỏi: "Không, tại sao lại như vậy thư ký Tống? Hiện tại siêu thị không có lợi nhuận sao?”
Tống Dĩnh bình thản nói: “Thư ký Vương, đây là quyết định của tổng công ty, sau này Tần Triều Dương không làm tổng giám đốc của siêu thị Vĩnh Lợi nữa, hãy hoàn thành việc bàn giao trong vòng một tuần.
Dì Vương nghe xong thì xông lên kéo tay hai người ra, nói: “Tiểu Lệ, đi thôi, nhất định không thể lấy người đàn ông này được. Người sắp ba mươi mà chẳng làm nên trò trống gì, có người đàn ông nào vô dụng hơn thế này sao?”
Nói xong thì kéo Vương Hiểu Lê đi.
Tần Triều Dương lo lắng, vội đuổi theo nói: “Dì ơi, xin dì đợi một lát, cháu nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định sẽ tốt với Tiểu Lệ và cho cô ấy hạnh phúc. Cầu xin dì cho cháu một cơ hội.
Chú Vương cũng lên tiếng: “Vợ này, bà gấp cái gì chứ? Bình tĩnh mà nói chuyện có được không? Chẳng phải chỉ là một công việc thôi à, việc này không được thì tìm việc khác, chẳng phải bà cũng từng mất việc à? Chẳng phải tôi cũng từng bị người ta đuổi việc sao? Chuyện gì cũng cần phải linh hoạt.
Tần Minh nhìn tình hình của cả nhà, anh cảm thấy vẫn ổn, chú Vương tương đối lý trí, tư tưởng cũng khá thoáng.
Dì Vương thì giống phần lớn các bà mẹ ở Hoa Hạ, mặc dù xem trọng tiền bạc nhưng cũng rất quan tâm đến hạnh phúc của con gái. Muốn cưới cũng được thôi nhưng có một chỉ tiêu cứng nhắc, chủ yếu là bày tỏ sự quan tâm đến con gái.
Thế này cũng tốt hơn nhiều so với ba mẹ của Liêu Thanh Tuyền rồi, Viên Bình hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của con gái.
Tần Minh sợ nhất là ba mẹ của Vương Hiểu Lệ kỳ quặc, vậy thì sau này cuộc sống của anh trai không yên ổn, nhưng bây giờ xem ra cũng không có vấn đề gì lớn. “Ba mẹ của Vương Hiểu Lệ cũng ổn đấy, không phải kiểu yêu cầu đằng trai giàu sang phú quý cũng chẳng phải lòng tham không đáy. Chỉ có cô con gái duy nhất trong nhà nên có yêu cầu cơ bản với đằng trai cũng là điều dễ hiểu.” Tần Minh thầm lẩm bẩm rồi nhìn Tổng Dĩnh.
Tống Dĩnh nở nụ cười dịu dàng, rút một tập tài liệu ra.
Nhưng lúc dì Vương kéo Vương Hiểu Lệ đi thì không cẩn thận đụng phải ba người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, tay xách trà sữa. “Ai da, muốn chết à? Trà sữa của tôi đổ hết rồi. Mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang này tức giận la lên: “Các người đi đường không có mắt à?” “Ể? Vương Phượng, chẳng phải đây là bạn trai cũ của cô sao?" “À há, đúng thật này, Tần Triều Dương, anh muốn chết à? Va phải tôi rồi, đền tiền đi.
Tần Triều Dương sửng sốt, trùng hợp vậy? Sao Vương Phượng lại ở đây?
Tần Minh thấy thế thì nhàn nhạt cười, im lặng ném tấm thẻ quảng cáo trong tay đi. Anh từng âm thầm điều tra về người đồng hương Vương Phượng này, từ lần trước sau khi cô ta vào đồn cảnh sát, may mà không tàng trữ ma túy, chỉ bị tình nghi dính líu đến nghề mại dâm nên bị giam một khoảng thời gian, sau khi được thả ra lại quay về nghề cũ.
Tần Minh tính toán thời gian, lấy thân phận một người khách để hẹn Vương Phượng đến đây tiếp khách.
Tất nhiên đều là kế hoạch của Tần Minh.
Dì Vương khó hiểu hỏi: "Hai người quen biết à?"
Tần Triều Dương thành thật giải thích: “Thưa dì, cô ta là bạn gái cũ và là đồng hương của cháu, nhưng bọn cháu đã không có bất cứ quan hệ gì nữa, cháu cũng chưa từng xảy ra quan hệ gì với cô ta, mong dì đừng hiểu lầm.
Dì Vương ngạc nhiên, nhóm người Vương Phượng ăn mặc thế này, trang điểm lòe loẹt, hở cả nửa phần ngực ra, váy ngắn cũn cỡn, trông giống hệt với gái đứng đường.
Với một người chính trực từng tiếp nhận nền giáo dục bậc cao đẳng như dì Vương thì ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy nhóm Vương Phượng ghê tởm và bẩn thỉu, sau đó dì Vương kéo xa khoảng cách với bọn họ.
Vẻ mặt Tần Triều Dương cũng chán ghét, Tần Triều Dương là người hiền lành chất phác, anh ấy xem thường nhất là các cô gái vì tiền mà bản thân.
Vương Phượng rất nhạy cảm, cô ta không chịu được người khác nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét và bẩn thỉu, đó là sự chà đạp rất lớn lên tôn nghiêm của cô ta.
Vương Phượng tức giận mắng mỏ: “Tần Triều Dương, cái đồ vô dụng, anh nói cái mẹ gì? Anh có tư cách ngủ với tôi sao? Anh kiếm được nhiều tiền hơn tôi à? Anh không đến công trường chuyển gạch mà ở đây làm gì?
Một tên giẻ rách quê mùa, cả đời anh cũng không cưới được vợ, chỉ có chó cái mới chịu ngủ với anh, anh là tên vô dụng cả đời ế vợ, rác rưởi. Anh còn chế tôi bẩn thì tôi còn chế anh nghèo đấy, không coi lại bản thân..
Chát
Bỗng chốc, một cái tát trời giáng rơi vào mặt Vương Phượng. “Cô câm miệng cho tôi! Tôi là bạn gái của Tần Triều Dương!” Vương Hiểu Lệ tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, mặt đỏ tía tai, cô ấy không thể chịu đựng được người khác mắng bạn trai cô ấy như vậy. “A!” Vương Phương hét lên, cô ta bỗng chốc mất khống chế, chỉ vào Vương Hiểu Lệ rồi mắng: “Mày là con khốn, đồ chó cái, hạ ha ha. Tên nghèo kiết xác như Tần Triều Dương mà mày cũng ưa được, anh ta có thể cho mày cái gì? Anh ta chẳng cho mày được gì hết! Chỉ biết hút máu rồi bám váy mày thôi. Một tên cũng chưa tốt nghiệp cấp hai như anh ta thì có thể làm gì? Chắc biết thịt mày nhỉ?” Tamlinhhay trang web cập nhật nhanh nhất
Chát
Vương Phượng còn chưa dứt lời thì lại bị người ta giáng thêm một bạt tai nữa, lần này là Tần Triều Dương chắn trước mặt Vương Hiểu Lệ rồi tát cô ta.
Tần Triều Dương nghiến răng nói: “Vương Phượng, đừng cậy tôi với cô là đồng hương mà tùy tiện làm liều, cô còn dám mắng Tiểu Lệ thêm một câu nữa là hôm nay tôi đánh cho cô bò về luôn đấy.
Vương Phượng tức đến ngứa răng, cô ta che mặt không dám ra tay nữa, chỉ có thể tiếp tục mỉa mai: "Ôi chao, Tần Triều Dương anh có bản lĩnh à? Dì này, đây là con rể của dì sao? Ha ha ha, tôi nói cho dì biết, cả nhà Tần Triều Dương đều là nông dân, nghèo rớt mồng tơi. Trước đây tôi thương hại nên làm bạn gái của anh ta, nhưng tôi cũng không chịu đựng được phí hoài tuổi trẻ của mình với tên vô dụng như anh ta. Con gái dì xinh đẹp như vậy, dì đành lòng gả cho anh ta, đến thị trấn nghèo khó như trấn Bạch Thủy để làm ruộng sao?”
Vẻ mặt dì Vương chán ghét, tuy bà ta rất bực bội với Tần Triều Dương vì không làm được tích sự gì, còn bị sa thải, nhưng hành động vừa rồi Tần Triều Dương đứng ra bảo vệ Vương Hiểu Lệ rất đàn ông nên có được vài điểm ấn tượng.
Dì Vương nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện của chúng tôi không cần cô lo. Tần Triều Dương có tiền hay không cũng chẳng sao, tôi có tiền có nhà có cả xe và khoản tiết kiệm, cô thì là cái thá gì mà dám so với con gái tôi? Ánh mắt của Tần Triều Dương vẫn rất tốt, biết xem trọng con gái tôi mà vứt thứ bẩn thỉu bản thân như cô. “Bà!” Vương Phượng tức đến tăng xông, hai mắt tóe lửa, nói: “Được, được lắm, có hối hận thì bà tự chịu, muốn lấy tên giẻ rách này, để xem sau này các người sống thế nào.
Lúc này Tống Dĩnh cầm hợp đồng đi tới, nói: “Khụ khụ... Tổng giám đốc Tần, mọi người khoan hår đi, tôi còn chưa xong mà.
Mọi người sững sờ, đã sa thải rồi thì còn muốn nói gì nữa?
Không đúng, cô thư ký xinh đẹp này sao lại gọi Tần Triều Dương là tổng giám đốc Trần chứ?
Tống Dĩnh mỉm cười nói: “Đây là giấy bổ nhiệm của chủ tịch tập đoàn Triều Dương, qua vài tháng suy xét, tổng công ty cảm thấy tổng giám đốc Tần làm ở siêu thị thì không phát huy được tài năng, vì vậy đã bổ nhiệm Tần Triều Dương phụ trách công ty con và làm CEO của tập đoàn Triều Dương. Đây là giấy bổ nhiệm của tổng công ty.
Mấy người ở bên đường nhìn Tống Dĩnh rồi lại nhìn Tần Triều Dương với vẻ mặt ngơ ngác, ai nấy đều im lặng, đây là thật hay giả thế? Đang nói cái gì vậy?
Chỉ có Tần Minh đứng ở phía sau nhóm người là khóe miệng nhếch lên một nụ cười mim.
Anh thật lòng vui cho anh trai, anh ấy đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, Tần Minh rất ngưỡng mộ.