Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân

Chương 489

Dì Vương vội vàng bật ô, che nắng cho Vương Hiểu Lệ, nói: "Con nhìn con đi, vốn trắng trẻo hồng hào, bây giờ sao đen đi nhiều như vậy? Chẳng phải con làm thư ký sao? Sao lại đi làm công việc kiểm hàng vào ngày nắng to thế này? Lần trước con còn nói cùng ông chủ đi công trường cả ngày, ôi, mẹ thương con gái mẹ biết bao.

Tần Triều Dương không giỏi ăn nói, không biết đối phó với tình huống đột ngột này, anh ấy không biết Vương Hiểu Lệ có việc đột xuất là đi làm việc này.

Vương Hiểu Lê không hề phàn nàn, nói: "Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, lô hàng này đều là sản phẩm điện tử, một món hơn nghìn tệ, còn có cả laptop, một chiếc năm sáu nghìn tệ, giá trị của lô hàng này cực kỳ lớn, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào được, ông chủ tin tưởng con nên mới cho con đến kiểm hàng thôi.

Chú Vương cũng nói: "Đúng đó, đều là công việc cả, còn phân chia sang hèn hay sao? Người trẻ chịu chút vất vả có sao đâu, đầu phải ngày nào cũng phơi nắng"

Dì Vương lầm bầm: "Ông không thương con gái thì tôi thương. Tôi bảo rồi, đừng lấy thằng nhà nghèo, lấy rồi cũng chịu khổ, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái, lại còn cần nhà mẹ đẻ phụ cấp nữa à?"

Tần Triều Dương vội nói: "Không không không, dì à, cháu, cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này đưa hết tiền lương cho Tiểu Lệ cầm."

Tần Minh cũng hùa theo: "Đúng đó ạ, dì Vương, anh cháu vô cùng có chí tiến thủ, sau này sẽ không nghèo đâu ạ.

Dì Vương chê bai nói: "Có nhiều thanh niên tốt nỗ lực tiến thủ lắm, bây giờ thanh niên tầm tuổi cậu có ai không nhà không xe không hả? Tôi không chế cậu xuất thân nông thôn, mà tôi đang nghi ngờ năng lực khiến con gái tôi hạnh phúc của cậu." "Lần này gặp người nhà, Tiểu Lệ còn nói mấy câu khen về cậu, nói cậu hiếu thuận, tiến thủ, trung thực, còn là lãnh đạo trực tiếp, tiền lương ba mươi nghìn tệ, gia đình đầy đủ, em trai em gái có nhân cách tốt. Hừ... Ai ngờ cậu chỉ là một kẻ ngờ nghệch, đối xử với con gái tôi như vậy đó hả?"

Vương Hiểu Lệ cau mày, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói Triều Dương vậy, Triều Dương đối xử với con rất tốt." "Con sợ mất việc nên không dám nói đúng không?" Dì Vương mạnh miệng nói: "Đừng sợ, đến cơ quan của mẹ đi, bây giờ mẹ vẫn là tổng giám đốc, mẹ tạm thời thu xếp cho con làm trợ lý chủ tịch ở phòng hành chính, dựa vào năng lực của con, sau này làm quản lý không thoải mái hơn sao? Hơn nữa con trai của ông chủ công ty mẹ vẫn còn trẻ lắm tiền chưa lấy vợ đâu."

Chú Vương nghe xong, quát lớn: "Bà lên cơn đấy à? Nói linh tinh gì đấy? Con cái bao tuổi rồi mà còn cần bà tìm đối tượng cho? Hôm nay chúng ta đến để gặp mặt người yêu của con đấy."

Dì Vương la lối sòm, bực tức nói: "Tôi xem rồi còn gì. Tôi kiên quyết không đồng ý, nhất quyết khi được lấy trai nghèo. Tần Triều Dương, tôi không nhằm vào cậu, mà tôi nhắm vào tất cả trai nghèo. Có lẽ sau này cậu rất có tiềm năng, nhưng ba mười nghìn tệ mà ở thành phố Quảng cũng chỉ là cuộc sống của người bình thường, cuộc sống như vậy đối với Tiểu Lệ chúng tôi mà nói là điều căn bản, là giới hạn cuối cùng. Từ nhỏ con bé đã sống vậy rồi." "Nhưng có câu nói rất hay, người đi chỗ cao nước chảy chỗ trũng, cuộc sống của Tiểu Lệ dĩ nhiên phải hơn hai vợ chồng tôi một bậc, không thể càng sống càng thụt lùi. Cậu nói xem cậu có cho con bé được cuộc sống thoải mái không?" "Cậu muốn cưới Tiểu Lệ nhà tôi, căn cứ vào tình hình tiền mừng của thành phố Hàng chúng tôi, nông thôn khoảng một trăm nghìn tệ, gia đình bình thường ở thành phố hai trăm nghìn đổ lên. Nhà họ Vương chúng tôi không giàu nứt đố đổ vách, nhưng quen biết không ít người ở thành phố Hàng, thể diện cũng phải tầm bốn trăm nghìn tệ đổ lên chứ? Cậu còn phải mua nhà, mua xe ở thành phố Quảng, vậy đến ngày tháng năm nào cậu mới cưới được Tiểu Lệ nhà tôi, cho Tiểu Lệ cuộc sống tốt đẹp?" "Cậu chắc không định làm Tiểu Lệ nhà tôi lớn bụng rồi bắt chúng tôi chu cấp đấy chứ?"

Dì Vương cảng nói càng giận, nước miếng bay đầy mặt Tần Triều Dương, Tân Triều Dương không dám lau, Vương Hiểu Lệ bên cạnh không ngăn bà ta lại được.

Vương Hiểu Lệ cũng sốt ruột, nhưng trong cuộc hôn nhân này, cô ấy không thể không tôn trọng ý kiến của ba mẹ. "Cháu.." Tần Triều Dương không nói nên lời, anh ấy có thể cho Vương Hiểu Lệ hạnh phúc được không, anh ấy hoàn toàn không có tự tin.

Bởi vì Tần Triều Dương rất rõ tất cả những gì của mình đều là em trai Tần Minh cho, anh ấy không ngờ mẹ Vương Hiểu Lệ lại yêu cầu anh ấy cao như vậy.

Đối với Tân Triều Dương mà nói, tiền lương ba mươi nghìn tệ đã là khoản tiền lương mà anh ấy không dám mơ, nếu ở vùng quê thị trấn Bạch Thủy của họ chắc đủ để cho họ chọn tất cả con gái cập kê trong thị trấn rồi Ba vợ tương lai chắc cũng phải đạp tung cửa đến xin hỏi cưới rồi.

Anh ấy không ngờ ở thành phố lớn, muốn cưới người vợ ưu tủ mình ngưỡng mộ lại cần nhiều tiền như vậy, tiền lương ba mươi nghìn tệ cũng bị xem thường.

Tần Minh nói: "Dì à, dì đừng xúc động như vậy. Chẳng mấy chốc anh ấy sẽ được thăng chức tăng lương thôi, anh ấy rất được ông chủ tán thưởng, hơn nữa hai vợ chồng cùng nhau cố gắng thì không có vấn đề gì lớn cả. Tình cảm mới là quan trọng nhất."

Chú Vương cũng gật đầu nói: "Cậu nhóc này nói không sai, giữa hai vợ chồng, tình cảm mới là thứ quan trọng nhất. Sao bà không để ý xem con gái có thích không? Tôi thấy Tiểu Tần có ngoại hình khỏe mạnh, tính cách trung thực, còn hiếu thuận, hai đứa dốc sức kiếm tiền thêm mấy năm mới có tình cảm thật sự."

Dì Vương vẫn còn bất mãn, nói: "Cứ coi như sống bình thường đi, nhưng cậu ta đối xử với Tiểu Lệ có tốt không? Ngày nắng to để Tiểu Lệ đi phơi nắng, không sợ con bé bị cảm năng à?"

Tần Triều Dương lập tức nói: "Tốt chứ ai đương nhiên cháu đối xử tốt với Tiểu Lê rồi Cháu coi cô ấy như nàng công chúa của cháu, duy nhất của cháu, quan trọng hơn cả tính mạng của cháu. Buổi tối toàn là cháu rửa bát quét nhà, buổi đêm cô ấy thích đá chăn, cháu sợ điều hoà khiến cô ấy bị cảm lạnh nên mỗi đêm dậy hai lần đắp chăn cho cô ấy đấy ạ. "Phì.." Vương Hiểu Lệ buồn cười, xấu hổ trừng Tần Triều Dương một cái, trong lòng cũng bực bội, có ai nói như anh không vậy? Có biết nói chuyện không thể? Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha* !!!

Tần Minh cũng câm nín, anh à, vậy khác nào anh nói cho ba mẹ người ta là hai người đã ngủ chung với nhau? Anh to gan vậy? "Á... Á... Tôi đánh chết cậu đồ khốn khiếp này." Quả nhiên dì Vương nghe xong không bình tĩnh nổi, đưa tay đánh Tần Triều Dương hai cái, rồi ôm trán, dáng vẻ khó chịu như sắp ngất xỉu.

Chú Vương cũng lắc đầu thở dài: "Haiz, con gái lớn không thể giữ lại "

Chú Vương đi lên, vỗ vai Tần Triều Dương, nói: "Ài, Tiểu Lệ đã lựa chọn cậu thì tôi cũng tôn trọng ý kiến của con gái. Tôi cảnh cáo cậu, nếu... nếu cậu dám làm chuyện gì có lỗi với con gái tôi, cả nhà tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Chú Vương vô cùng sảng khoái, tôn trọng lựa chọn của Vương Hiểu Lệ, mặc dù không quá công nhận Tần Triều Dương nhưng cũng đành chấp nhận.

Tần Triều Dương căng thẳng nói: "Chú, cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Lệ như ba mẹ ruột"

Vương Hiểu Lệ cười mắng: "Triều Dương anh nói nghiêm túc đi, gì mà như ba mẹ ruột chứ?"

Dì Vương mệt mỏi nói: "Ôi, tôi không ổn rồi, ôi... Ông xã, tôi bị choáng. Tiểu Lệ của chúng ta thiệt thòi quá. Tiểu Lệ, con chưa mang thai đúng không? Đừng nói con định ăn cơm trước kẻng nhé?"

Vương Hiểu Lệ đỏ mặt, nói: "Mẹ! Không có chuyện đó đâu. Bọn con yêu nhau được hơn một tháng, chuyện, chuyện đó. Ôi, sao lại đứng đây nói chuyện, chúng ta đến quán cà phê bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, chỗ đó có điều hòa."

Đoàn người định đi đến quán cà phê Starbucks cạnh siêu thị tiếp tục trò chuyện.

Nhưng họ còn chưa đi, đột nhiên ven đường một có một chiếc Mercedes dừng lại, Tổng Dĩnh bước xuống từ trên xe, mặc váy dài công sở, cầm túi tài liệu trong tay, nháy mắt trở thành một phong cảnh đẹp, không khác gì nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Tống Dĩnh đi thẳng đến trước mặt Tần Triều Dương, nói: "Tần Triều Dương, anh đã bị đuổi việc, sau này sẽ có người khác tiếp nhận vị trí tổng giám đốc siêu thị Vĩnh Lợi."

Đám người nghe vậy đều giật mình, ngay cả Tần Triều Dương cũng kinh ngạc, chuyện gì thế này? Anh ấy tự dưng thất nghiệp ư? "Ôi!" Dì Vương hét to: "Xong rồi, tia hi vọng cuối cùng đã biến mất."

Vương Hiểu Lệ trợn mắt há miệng, nhìn Tổng Dĩnh lại nhìn Tần Minh, sốt ruột nói: "Không, thư ký Tổng, sao, sao lại vậy được? Chẳng phải Triều Dương làm rất tốt sao? Sếp Tiểu Tần, cậu...

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!