Chương 488
Sáng hôm sau nữa, Tần Minh lặng lẽ sắp xếp cho Vương Hiểu Lệ đi giám sát một lô hàng hóa siêu thị đến nhà kho.
Như vậy, chỉ còn lại hai anh em họ đến sân bay đón ba mẹ Vương Hiểu Lệ.
Tần Minh vẫn như vậy, mặc quần bò giặt đến bạc phếch năm đó, một chiếc áo thun cổ tròn màu trắng sắp bung chỉ, một đôi giày Warrior màu trắng cũ kỹ.
Ngược lại Tần Triều Dương vì quan tâm hình tượng mà mặc đồ vest giày da, còn đeo một chiếc đồng hồ, làm tóc, nhìn rất giống giám đốc có sự nghiệp thành công.
Hai người bắt xe đến sân bay, Tần Minh hỏi: "Anh, chị Tiểu Lệ có nói với anh nhà chị ấy như nào không?"
Tần Triều Dương nói: "Có chứ, cô ấy là con gái một, là hòn ngọc quý trong nhà. Nhà cô ấy đi làm thuê cả, nhưng không phải là làm thuê bình thường, đều làm giám đốc, quản lý ở đơn vị, ở quê có một căn nhà to, ở thành phố Hàng cũng có một căn nhà trị giá hơn triệu tệ."
Tần Minh nói: "Được lắm đấy anh, lần đầu tiên của chị Tiểu Lệ là với anh à? Có thấy máu không?"
Tần Triều Dương hơi xấu hổ, nói: "Em hỏi cái này làm gì? Lần đầu tiên quan trọng lắm à? Em làm vậy là không tôn trọng phái nữ đâu."
Tần Minh mỉm cười hỏi: "Anh, em tò mò thôi mà."
Tần Triều Dương khẽ gật đầu: "Là lần đầu tiên, ngày đó chẳng phải có một lô đồ ăn vặt nhập khẩu sao? Bọn anh tìm công ty thương mại lấy hàng, để hạ giá tiền nhập hàng nên tiếp khách uống nhiều rượu, sau đó bọn anh về nhà liền cứ thế thôi."
Tần Minh nheo mắt lại, chậc chậc, lại là say rượu làm loạn, quả nhiên đàn ông không thể tùy tiện uống say được, hai anh em họ đều gặp chuyện y như nhau.
Nhưng việc này anh mình không lỗ, Tần Minh cũng không bàn nhiều.
Tần Triều Dương nói: "Anh cảm thấy Tiểu Lệ thật sự thích anh, không để ý anh có tiền hay không, bởi vì anh rất ngốc, không biết tính sổ sách, làm giám đốc, nói anh làm không bằng nói là cô ấy làm. Mọi người trong công ty đều nghe lời cô ấy, làm việc vô cùng nhanh, thấy anh thì toàn mặt nặng mày nhẹ, sau lưng còn chế giễu anh dựa vào quan hệ mới trèo lên được."
Lòng Tần Minh chấn động, những nhân viên cáo già đó còn biết chọn lãnh đạo cơ à? Đương nhiên, Tần Minh cũng không có ý định ra mặt giúp anh ấy, anh cả vượt qua được chuyện nhỏ này cũng coi như một sự rèn luyện.
Tần Triều Dương nói tiếp: "Thế nhưng Tiểu Lệ không xem thường anh, cô ấy nắm tay anh dạy anh, cổ vũ anh, còn rất kiên nhẫn, buổi tối anh mệt còn pha cà phê cho anh. Ở nhà cô ấy còn nhận nấu bữa sáng, bữa tối.
Tần Minh nghe vậy, chậc chậc, đây đúng là thư ký riêng đúng nghĩa, lo luôn cả chuyện sinh hoạt.
Tần Minh nói: "Được đó, em cũng rất hài lòng với chị Tiểu Lệ, chị ấy là sinh viên vừa tốt nghiệp, có bản lĩnh, ngoại hình xinh đẹp, quan trọng nhất là đạo đức khá ổn, chỉ xem ba mẹ chị ấy như nào nữa thôi."
Tân Triều Dương nói: "Thật ra nhân phẩm của ba mẹ cô ấy như nào cũng không sao cả, anh uất ức một chút cũng không sao."
Tần Minh lắc đầu, nói: "Anh, không thể nói như thế được. Kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai nhà, chuyện này để lâu, anh nghĩ xem sau này sẽ khó xử cho cả hai bên, giống như cái bánh quy kẹp kem, thế mới khó chịu. Dù sao chúng ta cũng không thiệt, nắm quyền chủ động trong tay, cứ xem sao đi đã."
Hai người chờ không lâu đã thấy một đôi vợ chồng trung niên đi ra từ bên trong, rồi đi về phía Tân Triều Dương đang giơ biển.
Ông chú đi đến hỏi: "Ồ, cậu chính là bạn trai của Tiểu Lệ nhà tôi đúng không? Cậu tên Tần...
Tần Triều Dương gật đầu lia lịa, nói: "Cháu chào chú dì, cháu tên Tần Triều Dương, đây là em trai cháu Tần Minh, Tiểu Lệ vốn định đi cùng bọn cháu nhưng cô ấy có việc đột xuất.
Hai người nói: "À, công việc quan trọng mà, chúng ta về chỗ ở của hai đứa đi."
Dì Vương vẫn luôn quan sát Tần Triều Dương bỗng nhiên nói: "Hở? Các cậu không có xe à?"
Tần Triều Dương mím môi, nói: "Không có a."
Tần Minh vội nói: "Chú dì, cháu gọi xe rồi, đang chờ ở bên kia đấy ạ.
Nghe thấy Tần Triều Dương không có xe, dì Vương liền nhưởng mày, hình như không hài lòng lắm.
Chú Vương thì khá hào sảng, nói: "Quen rồi thì đến chỗ ở trước đi, nghe Tiểu Lệ nói bây giờ hai đứa đang ở khu chung cư cao cấp, hoàn cảnh rất tốt, là nhà cậu mua à?"
Tần Triều Dương lại lắc đầu, nói: "Không phải ạ, đó là nhà của người khác, bây giờ người ta lấy lại rồi, cháu và Tiểu Lê tạm thời ở nhà thuê ở thôn Thành Trung khu Đông"
Dì Vương lại nhưởng mày, nói to: "Cái gì? Thôn Thành Trung khu Đông ư? Lần trước chúng tôi từng đến chỗ đỏ, rất hỗn loạn, vừa bẩn vừa thổi, ngay ngoài cửa sổ là cống nước bẩn, hừ... Tiểu Tần à, nghe Tiểu Lệ nói chẳng phải cậu làm giám đốc sao? Tiền lương ba mươi nghìn tệ nữa, không đối xử với con gái tôi tốt chút được à? Thuê chung cư cũng chỉ tốn năm sáu nghìn thôi mà."
Tần Triều Dương xấu hổ vì bị chất vấn: "Dì, cháu... cháu trừ đi bảo hiểm xã hội chỉ còn hơn hai mươi nghìn tệ, cho nhà mười nghìn tệ, còn phải chu cấp cho em gái đi học, tính cả chi phí ngày thường mời khách đi ăn cơm thì cũng không còn lại bao nhiêu. Nhưng tháng sau cháu sẽ tiết kiệm ít tiền"
Dì Vương bày ra vẻ khinh bỉ, chê bai: "Hừ, keo kiệt như thế mà lại hào phóng với nhà mình vậy, còn ở nhờ nhà thuê của Tiểu Lệ nhà tôi. Em gái mình sung sướng còn con gái tôi thì làm giúp việc đấy à?"
Bà ta nói không to nhưng ai cũng nghe thấy, Tần Triều Dương sốt ruột nói: "Dì, không phải đầu ạ, cháu rất thương Tiểu Lệ, cháu cũng không nỡ để cô ấy chịu khổ. Sau này cháu kiếm được tiền nhất định sẽ mua cho cô ấy căn nhà lớn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Chú Vương nói: "Được rồi, cãi nhau gì vậy? Chúng tôi từng đến nhà thuê ở thôn Thành Trung khu Đông rồi, chỉ có một phòng thôi, chúng ta không đến đó nữa, đến thắng siêu thị của các cậu đi, cũng gần trưa rồi, lát nữa chúng ta ăn với nhau bữa cơm."
Chú Vương không phàn nàn gì nhiều, dì Vương vừa lên xe liền phàn nàn: "Còn gọi taxi nữa, thời bây giờ có nhà nào mà không có một cái xe chứ? Không cần phải Mercedes BMW gì cả, chắc cũng phải có Chery Arrizo, Geely chứ?"
Chú Vương khuyên nhủ: "Bà bớt lại đi, sự nghiệp của người ta vừa khởi sắc mà? Huống chi tiền lương ba mươi nghìn tệ, mua xe khó cỡ nào chứ? Đứa nhỏ này gửi tiền về nhà cho thấy cậu ấy là một người hiếu thảo rồi."
Dì Vương lầm bầm: "Ha ha, yêu đương với bạn gái mà không thương yêu thì còn là đàn ông không? Tiểu Lệ nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đã chịu khổ bao giờ chưa? Con bé vừa tốt nghiệp, chúng ta đã mua cho con bé một con Volkswagen, vốn muốn giữ con bé ở lại thành phố Hàng làm việc, ai ngờ nó vẫn đánh liều đến thành phố Quảng, ở không tốt, ăn không ngon, phương tiện đi lại cũng không có. Ôi, tôi vừa nghĩ tới con bé chịu khổ như vậy là tôi đã đau lòng rồi, Tiểu Lệ là máu thịt của tôi đấy!"
Giọng nói không to nhưng Tần Triều Dương nghe vô cùng khó chịu, mặt đỏ tới mang tai, lập tức bảo đảm: "Chú dì, cuối năm cháu tích đủ tiền sẽ mua ngay con xe liên doanh tặng cho Tiểu Lệ"
Tần Minh nhìn dáng vẻ nôn nóng của anh cả Tần Triều Dương, thầm lắc đầu, tính tình anh ấy vẫn nông nổi như thế.
Chú Vương cười xấu hổ: "Cái này, Tiểu Tần dà, không phải chúng tôi ép cậu đầu, cậu đừng hiểu lầm, Tiểu Lệ là con gái một của chúng tôi nên chúng tôi khá khắt khe."
Bốn người tới làng đại học, thời tiết tháng mười vẫn oi bức, phía sau siêu thị lại có lô hàng nhập vào, Vương Hiếu Lệ đang chăm chú kiểm kê dưới ánh mặt trời, đầu đầy mồ hôi.
Ai ngờ dì Vương vừa nhìn thấy đã kêu to: "Ai da! Trời ơi, chuyện kiểm hàng mà cũng đến tay con bé sao? Tần Triều Dương, chẳng phải cậu là giám đốc sao? Cậu hành hạ bạn gái của cậu như vậy hả?"
Tần Triều Dương cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành vội vàng đi đến gọi Vương Hiểu Lệ, bảo quản lý kho làm tiếp. "Tiểu Lệ, sao em lại kiểm hàng vậy?"
Vương Hiểu Lệ lắc đầu, cười nói: "Không sao đầu, lô hàng này khá quan trọng, số lượng lại lớn, em nhất định phải tự mình làm. Ở? Ba mẹ, hai người đến rồi ạ?"
Dì Vương thấy con gái mình đầu đầy mồ hôi, lập tức nổi trận lôi đình, nói: "Mẹ đã nói rồi mà, đừng có lấy thằng nhà nghèo"