Tuy Tần Minh đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn giật mình trước lực cánh tay của cậu ấm nhà giàu Hoàng Thiếu Hạo. Quả nhiên anh ta có cơ bắp không phải nhờ ăn bột protein mà là nhờ luyện tập.
Song Tần Minh hoàn toàn không cảm thấy tổn sức!
Điều này khiến anh rất bất ngờ. Nếu là trước đây, anh khó có thể đối phó với lực cánh tay của Hoàng Thiếu Hạo. Chắc chắn là anh chàng này rèn luyện hàng ngày, không khéo Tần Minh sẽ thua.
Nhưng gần một tháng nay, Tần Minh ngày đêm luyện tập theo cuốn hướng dẫn võ thuật mà Trương Toàn Chân đưa cho, anh phát hiện mình khỏe hơn. Bình thường anh không cảm thấy, nhưng lần này so đấu, anh lập tức phát hiện ra.
Ban đầu Hoàng Thiếu Hạo rất cố gắng, nhưng cho dù anh ta cố gắng cỡ nào cũng không thể đẩy Tần Minh xê dịch.
Sắc mặt Hoàng Thiếu Hạo trở nên khó coi, anh ta lại gồng tay lần nữa, tay trái ghì chặt góc bàn, hai chân bám chặt mặt đất, dùng lực ở eo, mặt nhăn lại.
Hai người so đấu, mấy vị khách xung quanh cũng hóng chuyện, bàn tán xôn xao."À... Tranh giành tình nhân đây mà!" "Chậc chậc, hình như cậu ấm nhà giàu kia chiếm ưu thế" "Ngốc à, anh không thấy thằng nhóc nghèo kia vẫn chưa dùng lực sao?" "Chậc chậc, đồng phục thật hay giả vậy? Ba sao kìa!" "Sao thật được, nhìn như đồng phục cosplay sexy ấy, giới trẻ thời nay chuộng lắm. Có điều cô nàng kia xinh ghê, dáng cũng ngon nữa, chẳng trách hai anh chàng này tranh giành đến đỏ mặt tía tai."
Vì hiệu quả của màn biểu diễn, Tần Minh hơi thả lỏng cho Hoàng Thiếu Hạo đè tay mình xuống chút ít. Nhìn từ góc độ rộng, trông như anh sắp thua. "ổ ồ, thằng nhóc nghèo kia thua rồi." "Chuyện thường ấy mà, gái xinh toàn đi với trai giàu." "Haiz, không có màn phản kích à? Cơ bắp của tên cậu ấm nhà giàu khủng thật đấy!"
Tôn Thường Hi hơi khó chịu khi nghe thấy người xung quanh đánh giá Tần Minh không cao. Cô ấy quen biết Hoàng Thiếu Hạo, anh ta thường xuyên tập gym, cơ bắp phát triển, rấtkhỏe. Còn Tần Minh chỉ là sinh viên, thua cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy lên tiếng: "Tần Minh, cậu ổn không? Tôi kết thúc trận này nhé?"
Tần Minh thầm vui vẻ, anh đang đùa giỡn Hoàng Thiếu Hạo, sao có thể kết thúc được?
Anh nghĩ vậy thôi, chứ bề ngoài lại cố tình giả vờ cổ sức: "Chị Thường Hi, chị, chị cổ vũ cho em được không?"
Tôn Thường Hi chống nạnh, hếch cằm hỏi: "Cổ vũ thế nào? Đừng có bảo tôi hôn cậu để cổ vũ nhé! Thằng nhóc này thật hư hỏng, giỏi lừa phụ nữ."
Tần Minh nhếch môi cười: "Em nào dám! Hay là chị Thường Hi ngồi lên đùi em, tiếp thêm động lực cho em, em lập tức thắng cho chị coi!"
Tôn Thường Hi trợn mắt, nhưng cô ấy phải chú ý hình tượng. Xung quanh có nhiều khách, cô ấy tuyệt đối không thể làm chuyện gì phá hỏng hình tượng của đội cảnh sát.
Cô ấy tức giận "trừng" Tần Minh: "Cậu muốn thắng hay thua thì cũng mau lên, tôi không thích đàn ông rề ra."
Tần Minh nghe thế bèn bắt lấy cơ hội: "Ồ, chị Thường Hi đang ám chỉ nếu em mau kết thúctrận đấu thì em là kiểu người chị thích sao? Em hiểu rồi, em hiểu rồi nha!"
Hoàng Thiếu Hạo nghe anh nói vậy, suýt thì không dùng lực. Anh ta lạnh lùng hừ mũi: "Thằng nhãi mồm mép tép nhảy! À, tôi biết rồi, cậu muốn dùng cách này gây ảnh hưởng tới tôi đúng không? Vậy thì cậu tính sai rồi. Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu không hề gây ảnh hưởng tới tôi, trái lại tôi càng có thêm động lực thắng cậu. A a a!"
Tiếng gầm trầm khàn phát ra từ cổ họng, Hoàng Thiếu Hạo gồng mình, nhưng không thể đè tay Tần Minh xuống.
Trong khi đó, Tần Minh mở nắp chai bia bằng tay còn lại, anh vừa uống vừa gồng tay, cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn của Hoàng Thiếu Hạo từ từ bị đẩy về.
Cánh tay Tần Minh gầy hơn, nhưng hoàn toàn áp đảo Hoàng Thiếu Hạo. "Ôi trời ơi, thằng nhóc nghèo kia không dùng lực hả? Cậu ta còn vừa uống rượu vừa vật tay ư? Cậu ta không biết rằng làm vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn sao?" "Trời ạ, khỏe quá!" "Quả nhiên sức mạnh của tình yêu là vô hạn." "Thằng nhóc nghèo muốn phản kích hả? Nhóccon, nếu cậu thắng thì tôi thanh toán bàn của các cậu."
Tôn Thường Hi vừa dứt lời thì thấy Tần Minh lập tức dùng lực. Hoàng Thiếu Hạo thấy đối phương hoàn toàn chiếm ưu thế, bèn gồng hết sức để không bị Tần Minh đè cổ tay xuống. Mặt anh ta đỏ bừng, nổi đầy gần xanh. Tần Minh thì ngược lại, ung dung uống bia.
Cô ấy thầm kinh ngạc: "Cậu ấy là sinh viên mà? Tự rèn luyện ở ký túc xá có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy sao? Thế thì các phòng tập gym phải đóng cửa hết à?"
Bop!
Tần Minh chỉ mất năm giây đã đè cánh tay vạm vỡ của người thường xuyên tập gym xuống mặt bàn. "Wow!" Mọi người xung quanh reo hò, khen ngợi người chiến thắng.
Tần Minh đánh bại Hoàng Thiếu Hạo một cách nhẹ nhàng. Đối phương sững sờ, vẻ mặt chết lặng.
Hoàng Thiếu Hạo không dám tin mình thua, lại còn thua thảm hại. Hình như Tần Minh không dùng lực, lại còn uống bia, vậy mà thắng anh ta u?
Nhưng anh ta tập thể hình quanh năm suốttháng, bình thường một chấp ba cũng không thành vấn đề, sao lại thua một tên sinh viên gầy yếu hơn mình?
Tần Minh giơ hai tay, nhận lời tung hộ của mọi người. Anh còn nháy mắt với Tôn Thường Hi, cô ấy tức giận ngồi về chỗ, cảm thấy anh quá ngông cuồng. Thắng thì thắng thôi, nhìn dáng vẻ đắc ý kia, đuôi sắp vểnh lên trời rồi!
Tần Minh cất lời: "Anh Hoàng hãy để lại chìa khóa xe Bentley của anh, tự bắt xe về đi."
Sắc mặt Hoàng Thiếu Hạo sa sầm. Đây là quy định đặt ra từ trước, anh ta đành cắn răng chịu thua, đặt chìa khóa xe Bentley xuống, uống một hớp bia rồi im lặng rời đi. Anh ta cảm thấy mất mặt.
Anh ta sợ lát nữa Tần Minh sẽ lái xe Rolls Royce đến làm mình bẽ mặt. Nhớ đọc truy*ện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!
Tại anh ta kiêu ngạo nên coi thường một sinh viên nghèo như Tần Minh đã đi ở rể lại còn lý hôn, khỏi cần hỏi cũng biết nhất định là cậu ta bị đuổi cổ. Vô dụng nhường nào chứ? Có lẽ anh ta kìm chế tốt, song không thể thay đổi bản chất kiêu ngạo.
Nhưng một khi thua cuộc, anh ta sẽ cảm thấy danh dự bị xúc phạm cực lớn.
Vậy mà anh ta thua không ngóc đầu lên được.Tần Minh cầm chìa khóa xe Bentley ngồi về chỗ, cất giọng khoe khoang: "Chị Thường Hi xem này, em đuổi anh ta đi rồi nhé! Một két bia này tỉnh sao?"
Tôn Thường Hi vỗ ngực, hai bầu ngực tròn mềm mại rung rinh. Cô ấy đáp: "Xem như cậu giỏi. Uống thì uống, tỉ bia thôi mà, tôi nhận thua."
Tần Minh cười gượng: "Thôi, uống nhiều dễ say, ngày mai chị còn phải đi làm đúng không? Em đùa thôi, sao em nỡ để chị Thường Hi uống say chứ."
Tôn Thường Hi nói rất thoải mái: "Đùa à, tôi mà say bia chắc? Cậu tưởng tôi là cậu, không thể uống đấy à?"
Ực ực... Tôn Thường Hi xắn tay áo, nói xong làm luôn. Tuy cô ấy là con gái, nhưng tính cách như đàn ông, nói sao làm vậy, uống từng lon bia, thỉnh thoảng lại ăn mấy xiên thịt, cực đã!
Sau khi Tôn Thường Hi uống hết một két bia, quả thật cô ấy không say, có điều mặt đỏ ửng, nụ cười càng cuốn hút và xinh đẹp hơn.
Hai người không về ngay. Sau khi ăn tối xong, họ tới chợ đêm, đi vệ sinh bảy tám lượt, lại uống thêm ba két bia. "Ợ... Uống tiếp." Tôn Thường Hi uống say bí tỉ,xung quanh hai người đầy lon bia. Ông chủ vui hớn hở vì kiếm được hơn ba nghìn tiền lãi từ bàn của họ.
Tôn Thường Hi vịn bàn, nói với Tần Minh: "Tần Minh, tôi kể cho cậu nghe, người nhà đáng ghét sắp xếp cho tôi cái này cái kia, cho nên tôi mới đến thành phố Quảng, kiếm sống dựa vào bản thân mình. Cậu nói xem, giờ là thời đại nào rồi, ra vào đâu mà phụ nữ không được gây dựng sự nghiệp, nhất định phải lấy chồng sinh con, hàng ngày làm nội trợ? Cậu nói xem có đúng không?"
Tần Minh cũng ợ rượu: "Đúng, năng lực của chị Thường Hi không hề kém đàn ông, tại sao phải nghe theo sự sắp xếp của người thân? Em cũng vậy, ba nuôi cậy mình cho em tất cả nên sắp xếp cho em đủ đường. Em hận, em hận mình vẫn chưa mạnh!" "Tôi không thế chắc? Nếu tôi thăng chức nhanh thì người thân không dám chỉ đạo tôi nữa." Tôn Thường Hi say mèm: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác uống tiếp. Thằng nhóc nhà cậu được lắm, nói chuyện với cậu thật thoải mái. Chúng ta quẩy qua đêm nhé!"
Tần Minh day trán, lắc đầu: "Không được đầu chị Thường Hi, nếu uống tiếp thì chị em mình gục đấy. Đi nào, em đưa chị về. A Long... Lái xe đưa chúng tôi về."
A Long ăn ở bàn bên cạnh lập tức đi tới: "Cậuchủ, đi đầu ạ?"
Tần Minh lắc đầu: "Đến biệt thự của tôi ở tiểu khu Lục Đạo... Đâu thể đi khách sạn thật...
A Long hỏi với vẻ nghi hoặc: "Cậu chủ, có cần tôi mua bao cho cậu không?"