Chương 466
Tần Minh cảm thấy nếu Thường Hồng Hi không âm thầm làm khó thì có lẽ anh đã tìm tìm thấy Nhiếp Hải Đường từ lâu.
Cảm giác bị cản trở này khiến anh rất khó chịu, anh thích tự do chứ không thích bị sắp đặt, đây là giới hạn và cũng là nguyên tắc của anh.
Cho dù Thường Hồng Hi cho anh một khối tài sản lớn cũng không được, ba mẹ ruột của anh cũng không được chứ nói gì đến việc ông ấy chỉ là ba nuôi.
Sau khi tìm được Nhiếp Hải Đường, tâm trạng anh thoải mái hơn rất nhiều, anh biết cô vẫn sống tốt, vẫn đang đi học.
Nhưng có lẽ cô đã bị theo dõi, điều này khiến cô rơi vào tình huống rất nguy hiểm.
Tần Minh có một suy nghĩ khó hiểu, một ngày nào đó liệu Thường Hồng Hi có lấy Nhiếp Hải Đường ra để uy hiếp anh không?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị anh gạt bỏ: “Sao có thể có chuyện này được? Ba nuôi đã sắp qua đời, vì bị cắm sừng, vợ phản bội, con trai con gái đều không phải con mình nên ông ấy mới trở nên cố chấp như thế. Ban đầu nếu mình không đồng ý kế thừa mọi thứ của ông ấy thì ông ấy cũng chỉ cho mình một khoản tiền rồi để mình đi.
Tần Minh cảm thấy Thường Hồng Hi không có lý do gì để hại mình, dù sao trước đây anh vốn là một thằng nhóc nghèo ngày ngày đi giao hàng, đêm đến trông quán bar, nghèo đến mức Lý Mộng cũng ghét bỏ anh. “Ham muốn khống chế của ba nuôi quá mãnh liệt.” Tần Minh thầm thở dài: “Từ xưa đến nay Vương hầu đều thích khống chế người khác, không cho kẻ dưới làm trái ý mình”
Sau khi Tần Minh tìm được tin tức của Nhiếp Hải Đường từ chỗ Dương Uy, anh đến thẳng chi bộ Đảng của trường đại học, tìm được hiệu trưởng Liêu
Tần Minh nói: “Hiệu trưởng Liêu, em muốn nhờ cô một việc. Cô có quen biết giáo viên trường Đại học Thanh Hoa không ạ? Em muốn nhờ giáo viên trường đó tìm Nhiếp Hải Đường giúp, em muốn nói chuyện với cô ấy. Tần Minh liên hệ với Nhiếp Hải Đường thông qua giáo viên là an toàn nhất.
Nếu anh ra lệnh cho người của mình ở Bắc Kinh hoặc Thích Minh Huân đi tìm Nhiếp Hải Đường, làm vậy không chỉ mất thời gian mà còn có thể bị phát hiện, khiến Nhiếp Hải Đường gặp nguy hiểm.
Nhưng giáo viên đại học tìm học sinh chẳng phải là điều bình thường sao? Nếu có người ở xung quanh theo dõi Nhiếp Hải Đường thì cũng không thể bị phát hiện.
Đây là một thủ thuật che giấu mà đảm bảo không ai biết.
Hiệu trưởng Liêu lên tiếng: “Thanh Hoa? Tôi có quen giáo sư Mã dạy môn Kinh tế và Tài chính, tôi có thể liên hệ với ông ấy. Hế, hình như Nhiếp Hải Đường là học sinh trường chúng ta, kỳ này gia đình có chút việc nên đã đến Bắc Kinh đúng không? Con bé còn vào được Thanh Hoa à? Giỏi thật đấy.
Tần Minh cười ngượng. Đúng thế, coi như cô đã bước chân vào ngôi trường giỏi nhất nước ta, tốt hơn nhiều so với Đại học công nghệ tỉnh Hoa của họ.
Không lâu sau, hiệu trưởng Liêu đưa điện thoại cho anh rồi nói đùa: “Tìm được rồi, hai em cãi nhau à? Sao lại muốn nhờ tôi liên lạc giúp thế?"
Tần Minh nuốt nước bọt, tay run run cầm lấy điện thoại, anh tìm kiếm hai tháng nhưng luôn bị Thường Hồng Hi cho người cản trở, bây giờ cuối cùng cũng tìm được, tâm trạng anh rất kích động. “A lô hiệu trưởng Liêu ạ?” Trong điện thoại, Tần Minh lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, là giọng của Nhiếp Hải Đường. Người anh run lên, anh thật sự rất nhớ Nhiếp Hải Đường.
Hiệu trưởng Liêu rất thức thời ngồi ở một nơi xa hơn trong phòng làm việc, để lại không gian đủ rộng cho Tần Minh. “A lô? Cô Liêu ạ?” Nhiếp Hải Đường lại hỏi.
Tần Minh hít sâu một hơi rồi mới nói: “Khẩu Tâm Lăng... Hải Đường?"
Nhiếp Hải Đường ở đầu bên kia điện thoại cũng nín thở, cô khó tin nghe giọng nói đang vọng vào tai. Giáo viên đại học nói có giáo viên trường cũ tìm cô, cô còn tò mò không biết có chuyện gì, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng Tần Minh.
Nhất là khi anh nói tên giả “Khẩu Tâm Lăng” của cô, rõ ràng anh đã biết được điều gì đó trong cuộc gọi lần trước. “Tần Minh... Nước mắt Nhiếp Hải Đường thoáng chốc trào ra, cuối cùng Tần Minh vẫn tìm được cô. “Suyt." Tần Minh làm tư thế im lặng, anh bảo: “Đừng kích động, gọi một tiếng thầy Tần trước đã, bình tĩnh lại nào.” “Thầy, thầy Tân. Sau đó Nhiếp Hải Đường lại cười ngượng ngùng, Tần Minh đang trêu chọc cô hay lợi dụng chiếm hời từ cô đây? Nhưng cho dù là gì thì lòng cô vẫn rất kích động, Tần Minh chưa bao giờ khiến cô thất vọng.
Cuối cùng Tần Minh cũng tìm thấy cô, hơn nữa còn bằng cách không ngờ tới như vậy.
Tâm trạng Tần Minh cũng rất vui, tim đập nhanh hơn bình thường, nghe thấy giọng Nhiếp Hải Đường khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Một lúc sau Tần Minh bình tĩnh lại, anh nói: “Bạn học Nhiếp Hải Đường, nhớ thầy không?”
Nhiếp Hải Đường nhìn giáo viên trong phòng, trả lời một cách thẹn thùng: “Có
Tần Minh lại hỏi tiếp: “Hai tháng này em sống vẫn ổn chứ?"
Nhiếp Hải Đường đáp: “Vâng, mặc dù không còn dễ dàng như trước nữa nhưng vẫn ổn. “Đọc cho anh số thẻ ngân hàng mà em không thường xuyên sử dụng đi." Tần Minh lập tức nói.
Lòng Nhiếp Hải Đường tràn ngập sự ấm áp và ngọt ngào. Nhà họ Nhiếp các cô đã không còn liên quan đến những người giàu có nữa, chỉ là những người bình thường, cuộc sống khó khăn và áp lực kiếm tiền cũng khiến Nhiếp Hải Đường gần như không thở nổi.
Tần Minh cũng từng khổ cực, nghĩ đến Nhiếp Hải Đường được nuông chiều từ bé, bây giờ lại thành ra thế này chắc chắn rất khó khăn nên anh gửi tiền cho cô. Nhiếp Hải Đường rất cảm động trước sự quan tâm này. “621.." Nhiếp Hải Đường cũng không giả vờ mà nói số thẻ ngân hàng luôn. Bây giờ cô thực sự cần tiền, bạn trai gửi tiền thì cô nhận.
Tần Minh bảo: “Anh gửi cho em một trăm triệu trước.”
Nhiếp Hải Đường kích động suýt khóc. Trước đây cô đã cảm thấy một trăm triệu là nhiều rồi, bây giờ lại càng là con số rất lớn. Số tiền này có thể giải toả áp lực kinh tế cho gia đình cô, đặc biệt là có tiền để trả phí chữa bệnh cho ba cô.
Tần Minh gửi tiền xong lại hỏi: “Bây giờ em đang bị theo dõi à?”
Nhiếp Hải Đường hạ thấp giọng: “Vâng. Đối phương đe doạ tính mạng cả gia đình em, không cho em liên lạc với anh, bây giờ em không biết xung quanh mình ai là người củ họ nên làm gì cũng phải thận trọng”
Tần Minh nghe vậy mà lòng rét lạnh, chiêu này của ba nuôi quá tàn nhẫn, đã động đến giới hạn của anh.
Anh nhất định phải liên hôn với nhà họ Triệu mới được sao?
Bây giờ Tần Minh vẫn chưa nghĩ ra ba nuôi có tính toán gì, ông ấy không tin tưởng vào năng lực của anh sao?
Tần Minh nói: “Vì một số chuyện nên anh đã khác trước đây, khiến em chịu thiệt thòi rồi.”
Nhiếp Hải Đường cắn môi trả lời: “Không thiệt thòi, anh không sao là được. Bây giờ anh có an toàn không? Những tên lính đánh thuê nước ngoài đó có còn truy sát anh nữa không?”
Tần Minh đáp: “Anh không sao, em đừng lo. Nhưng anh bị ép đi xem mắt với cô gái nhà giàu do ba nuôi chỉ định, ông ấy ép anh kết hôn với người phụ nữ khác.
Nhiếp Hải Đường thất vọng: “Ông ấy cũng nói với em rồi. Tần Minh, chúng ta phải làn sao bây giờ?”
Phải làm sao? Tần Minh cũng rất đau đầu, anh im lặng một hồi, anh biết điều nên tới vẫn phải tới.
Với Tần Minh mà nói, không phải chuyện xem mắt với cô gái nhà họ Triệu khiến anh đau đầu, mà là sự khăng khăng cố chấp làm theo ý mình của ba nuôi, và Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh hít sâu một hơi rồi nói: “Để em được an toàn và tự do, chúng ta chỉ có thể thật sự chia tay” “…” Nhiếp Hải Đường ngần người, cô không dám tin lời này do Tần Minh nói ra, anh muốn chia tay với cô sao?
Tần Minh nói tiếp: “Nhiếp Hải Đường, đây là sự trừng phạt dành cho em, phạt em đã bỏ anh đi không một lời từ biệt hai lần. Đây cũng là hình phạt dành cho anh, vì anh đã làm chuyện có lỗi với em.
Nhiếp Hải Đường không kìm được nước mắt nữa. Cô nghĩ tới tấm ảnh Tần Minh ngủ cùng người phụ nữ khác đêm đó được gửi tới từ điện thoại Tần Minh. Lần trước cô âm thầm gọi cho anh, cô nghe thấy có âm thanh người phụ nữ khác tắm cho anh.
Trong tích tắc, hai hàng nước mắt của Nhiếp Hải Đường chảy xuống, cô sốt sắng hỏi: “Anh có người mình thích rồi sao? Anh không cần em nữa à? Anh không yêu em nữa ư?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Tần Minh cắn môi, trầm giọng đáp: “Anh vẫn yêu em, nhưng anh đã thích thêm một cô gái khác, anh không thể bỏ qua sự tồn tại của cô ấy được nữa rồi.”
Nhiếp Hải Đường cắn chặt môi, nếu đây không phải phòng của giáo viên thì cô đã sụp đổ lớn tiếng bật khóc.
Đây chẳng phải là anh đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Tần Minh lên tiếng: “Hải Đường, em đừng buồn, nghe anh nói trước đã. Chuyện này bắt đầu từ khi em nói dối anh bị ung thư, vì lo lắng cho em nên anh bị một tên đạo sĩ già vớ vẩn lừa gạt
Tần Minh kể cho Nhiếp Hải Đường nghe chuyện mình ngốc nghếch đến ở rể nhà họ Mộc, kể về cuộc ly hôn thất bại của anh với Mộc Tiêu Kiều, kể lại chuyến đi đến Tương Tây cảm động, kể cả chuyện bây giờ Nhiếp Hải Đường bị Thường Hồng Hi cho người theo dõi, rồi hành vi kỳ quặc ép buộc Tân Minh đi xem mắt với cô gái nhà họ Triệu.
Cuối cùng Tần Minh nói: “Anh đã nợ Mộc Tiêu Kiều quá nhiều, mà anh cũng phải cân nhắc đến sự áp bức của ba nuôi và sự an toàn của em, đồng thời anh cũng hối hận vì ý chí của mình không kiên định. Vậy nên anh đã ly hôn với Mộc Tiêu Kiều, anh cũng sẽ chia tay với em, như vậy là cho cô ấy một lời giải thích, cũng là để ba nuôi không cho người theo dõi em nữa. Sau khi giải quyết xong chuyện giữa ba nuôi anh và nhà họ Triệu, anh sẽ công bằng nghe theo trái tim mình, giải quyết hợp lý chuyện giữa hai em và anh... “Em sẽ không thua đâu."
Tần Minh còn chưa nói xong, Nhiếp Hải Đường đã nói: “Em sẽ không thua cô ấy đâu! Em chờ anh, Tần Minh, anh nhất định phải cẩn thận.
Tần Minh giật mình, trong lòng ấm áp: "Hải Đường, em không trách anh à?”
Nhiếp Hải Đường cắn môi rồi nói: “Em không trách anh, em biết anh cũng là bất đắc dĩ thôi. Ý chí của em không kiên định nên đã rời bỏ anh, chắc chắn anh rất đau lòng, là em đã làm tổn thương anh. Đều tại em... Em không ngờ anh lại vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, còn bị lừa đi ở rể giải xui cho người ta, chỉ cầu em có thể bình an. Bọn họ thật sự quá biết lừa người!
Tần Minh cảm thán: “Đúng thế, hai chúng ta đều còn quá trẻ, bị lừa gạt nhiều lần rồi, sau này phải đề phòng một chút.
Nhiếp Hải Đường lại nói: “Em biết cô Mộc, cô ấy là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng em sẽ không thua cô ấy đâu. Tần Minh, em thích anh. Lần sau em sẽ không để anh vuột mất khỏi tay em nữa."
Tần Minh rất bất ngờ, không ngờ Nhiếp Hải Đường không tức giận mà còn tha thứ cho anh.
Lòng anh cũng rất rối bời, tối hôm đó anh đã bàn với Mộc Tiêu Kiều, nếu muốn anh hoàn toàn quên Nhiếp Hải Đường thì phải để cho hai người có một tình yêu hoàn toàn công bằng, để anh nghe theo sự lựa chọn của con tim.
Mộc Tiêu Kiều đã đồng ý, cô ta ly hôn với Tần Minh, còn Tần Minh chia tay với Nhiếp Hải Đường. Sau khi anh giải quyết xong chuyện nội bộ của tập đoàn, không ai có thể hạn chế được anh, đến lúc đó ba người nên lựa chọn như thế nào thì sẽ bắt đầu lại.
Việc này nhìn thì có vẻ vô lý, nhưng cũng là cách tốt nhất mà Tần Minh có thể nghĩ ra.
Bởi vì Tần Minh không thể phớt lờ Mộc Tiêu Kiều, cũng không thể để Nhiếp Hải Đường sống cuộc sống bị giám sát mãi như này được.
Vậy nên Tần Minh đã nghĩ ra cách chia tay với cả hai, không nghĩ đến phụ nữ nữa mà tập trung vào sự nghiệp. Sau khi anh hoàn toàn nắm quyền điều hành Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ sẽ tính đến chuyện nam nữ sau.
Tần Minh đều chưa chạm vào cả hai cô gái, anh không thẹn với lương tâm.
Bởi vì dù Tần Minh không quan tâm đến Nhiếp Hải Đường nữa, nhưng một khi Thường Hồng Hi biết chuyện giữa anh và Mộc Tiêu Kiều, sợ rằng Mộc Tiêu Kiều cũng sẽ gặp tai ương. Vì yêu cầu của Thường Hồng Hi là anh phải kết hôn thương mại với cô gái nhà họ Triệu, thái độ của ông cực kỳ kiên quyết.
Mấu chốt vấn đề là Tần Minh vẫn chỉ là “Thái tử”, chưa thực sự lên ngôi “Hoàng đế".
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa Tần Minh mới rầu rĩ cúp điện thoại.
Ván cờ của anh cũng chính thức bắt đầu.