Chương 462
Trong thư phòng, Tần Minh đối diện với tủ sách khổng lồ, đủ các thể loại sách, bên trên có một máy tính lớn, trên mặt bàn màu đồng để rất nhiều tài liệu.
Bên cạnh còn có một tách cà phê nóng.
Thực ra Tần Minh thật sự rất thích Tổng Dĩnh, tất nhiên không phải kiểu tình cảm nam nữ mà chỉ đơn thuần là sự tán thưởng của người đàn ông dành cho phụ nữ, sự công nhận của cấp trên dành cho cấp dưới.
Tống Dĩnh có thể giúp anh ổn định sản nghiệp và việc kinh doanh ở Hoa Hạ, các khoản đầu tư lớn và lợi nhuận của công ty con cũng làm rất tốt.
Nhưng anh biết, Tống Dĩnh là người của Thường Hồng Hi cử tới, là nữ sát thủ xuất sắc nhất trong trại huấn luyện của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ hiện nay.
Nhưng Thường Hồng Hi đã lừa anh.
Có lẽ Nhiếp Hải Đường đã bị bức ép và giám sát chứ không phải được khuyên rời đi. Đây là hai tình huống, nếu là tình huống thứ nhất thì Tần Minh cảm thấy mình đã bị Thường Hồng Hi lừa dối rất nhiều, đây là điều mà anh không thể nào chấp nhận được.
Tần Minh ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Dĩnh, có phải Nhiếp Hải Đường bị người của ba nuôi giám sát không?”
Vẻ mặt Tổng Dĩnh thay đổi, không ngờ Thần Minh lại đến vì Nhiếp Hải Đường, chẳng phải gần đây anh có quan hệ rất thân thiết với cô cả nhà họ Mộc sao?
Tống Dĩnh nghiêm túc nói: “Cậu chủ, chuyện này tôi cũng không biết, những điều tôi biết cũng không khác những gì cậu chủ biết. Vì sự an toàn của cậu chủ cùng với việc củng cố địa vị và quyền lực của cậu thông qua liên hôn, ông Thường khuyên Nhiếp Hải Đường rời xa cậu chủ.
Tần Minh không giấu cơn giận của mình mà hỏi thẳng: “Cô trung thành với ba nuôi hay trung thành với tôi?"
Tống Dĩnh giật mình, đây là lần đầu tiên Tần Minh nổi cáu với cô ta, nhưng lại càng khiến cô ta khó xử hơn.
Cô ta lập tức nói: “Cậu chủ, lúc đó tôi không có mặt, chỉ có ông Thường và Phùng Đông Tường nói chuyện với cô Nhiếp.
Tổng Dĩnh nói xong thì vội nói tiếp: "Cậu chủ, tôi tuyệt đối trung thành với cậu. Cậu muốn tôi chứng minh thế nào? Không có sự xuất hiện của cậu chủ thì tôi cũng không được chọn từ trại huấn luyện, mỗi ngày tôi đều nhận mệnh lệnh một cách bị động, chấp hành nhiệm vụ ám sát ở khắp nơi trên thế giới. Được bữa sớm lại lo bữa tối, hoàn toàn không phải cuộc sống của con người.
Tần Minh nói: "Dùng cách của cô chứng minh cho tôi thấy, một ngày nào đó tôi làm trái với mệnh lệnh của ba nuôi thì cô sẽ đứng về phía tôi.”
Trái tim Tống Dĩnh thắt lại, thất vọng hỏi: “Cậu chủ vẫn không tin tưởng tôi?”
Vẻ mặt Tần Minh u ám đến đáng sợ, anh không thể không chất vấn Tổng Dĩnh: “Một lời nói dối được sinh ra thường sẽ cần rất nhiều lời nói dối để che đậy sự thật, một khi lời nói dối bị vạch trần thì nó sẽ sụp đổ giống như dino vậy, tất cả những thói quen tưởng như bình thường đều sẽ bị đảo ngược. Tôi không muốn tôi trở nên giống với Phó Hồng Tuyết, đi làm những việc vô nghĩa.
Tổng Dĩnh không biết Tần Minh nói thế là ám chỉ điều gì, cũng không biết ai là Phó Hồng Tuyết, nhưng cô ta hiểu được phần nào suy nghĩ của Tần Minh.
Cô ta hỏi lại: “Cậu chủ để tâm việc ông Thường lừa cậu chuyện về cô Nhiếp sao? Cậu cảm thấy tôi cũng là quân cờ mà ông Thường sắp xếp để giám sát cậu?”
Đúng là Tần Minh nghĩ như vậy, vì anh luôn tin tưởng Thường Hồng Hi cho nên mới tin tưởng Tổng Dĩnh.
Nhưng bây giờ anh phát hiện Thường Hồng Hi lừa mình, rất có khả năng ông ấy cử người theo dõi Nhiếp Hải Đường, vậy chẳng phải là nằm trong tay mạng của anh sao? Bỗng nhiên một ngày nào đó Tần Minh không nghe lời nữa rồi ông ấy cầm súng chĩa vào Nhiếp Hải Đường, yêu cầu Tần Minh phải nghe lời, vậy khi đó anh phải làm thế nào?
Mặc dù Thường Hồng Hà gần đất xa trời, ở tuổi này rồi vẫn dành cho anh khối tài sản kếch xù, sắp xếp cho anh xem mắt với nhà họ Triệu cũng vì giúp anh củng cố lại quyền lực trong tập đoàn, nhưng kiểu ý đồ thao túng hành vi của Tần Minh thế này khiến Tần Minh không thể chấp nhận được. “Mạng của tôi do tôi quyết định. Đây là giới hạn và nguyên tắc của Tần Minh, một khi con người không thể tự chủ được thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì khiến người ta không chấp nhận được.
Đây là lý do tại sao Tần Minh lại tức giận. “Rõ ràng ba nuôi đã đồng ý với tôi chỉ một lần này thôi, nhưng ông ấy đã nuốt lời. Tần Minh nói: “Mặc dù tôi không chắc chắn trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng chắc tám mươi phần trăm trở lên.”
Tống Dĩnh nhìn Tần Minh, mặc dù có thể hiểu tại sao Tần Minh nghi ngờ chất vấn cô ta nhưng cô ta vẫn hơi tổn thương, bởi vì cô ta thật sự không hề hai lòng, lần trước cô ta làm trái lệnh của Phùng Đông Tường cũng là vì Tần Minh mà.
Tổng Dĩnh tìm một tập tài liệu ra đưa cho Tần Minh, nói: "Phùng Đông Tường là một trong bốn vị nguyên lão làm cố vấn của tập đoàn, gần đây đã hạ lệnh riêng cho tôi, yêu cầu tôi báo cáo cuộc sống mỗi ngày của cậu chủ ở thành phố Quảng. Tôi đã che giấu chuyện tình cảm giữa cậu chủ với các cô gái.”
Khóe miệng Tần Minh co giật, cái gì gọi là chuyện tình cảm của anh với các cô gái?
Đó đều là giao lưu bình thường thôi có được không hả?
Chỉ là thỉnh thoảng có tiếp xúc cơ thể, đụng chạm là điều không thể tránh khỏi, đó là bất khả kháng mà.
Tần Minh cầm báo cáo lên đọc, ba tháng này, cuộc sống trong trường của Tần Minh được tổng hợp một cách chi tiết trong bảng báo cáo, hoàn toàn không đề cập đến chuyện anh với nhà họ Mộc.
Tổng Dĩnh nói tiếp: "Nếu cậu chủ vẫn không tin tưởng tôi, tôi có thể mang thai con của cậu chủ để chứng minh lòng trung thành của tôi với cậu chủ.”
Phụt, trong lòng Tần Minh trào máu.
Excuse me? Tống Dĩnh, mạch não của cô quả thực hơi độc đáo đấy, sao lại nghĩ đến việc mang thai để chứng minh lòng trung thành chứ?
Mặc dù mạch não của Tổng Dĩnh hơi kỳ quặc nhưng nghĩ sâu xa hơn thì Tần Minh cũng có thể hiểu được.
Tống Dĩnh không phải gián điệp, cô ta là một nữ chiến binh được huấn luyện từ nhỏ, tinh thông tất cả các loại súng và cách chiến đấu. Cô ta từng ngủ trong hố phân, nằm trên núi xác, đi qua biển máu, truy lùng kẻ địch trong rừng Amazon, chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi. Cô ta là người không có tình cảm cho đến khi gặp được Tần Minh. Ủng hộ team chúng mình bằng các*h theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Cô ta không có tinh thần bất chấp tất cả hi sinh thể xác của nữ gián điệp truyền thống. bởi vì cô ta là một nữ chiến binh, vì vậy cô ta sẽ giống như một cô gái bình thường, rất quan tâm đến sự trong trắng của mình và vấn đề sẽ hiến thân cho ai.
Có lẽ đây là cách chứng minh vụng về và bất ngờ nhất mà Tống Dĩnh nghĩ ra trong hoàn cảnh này.
Hai tay Tần Minh chống cằm, tâm trạng hơi kích động và có chút vui thầm, sao bảo thư ký chứng minh lòng trung thành nhưng lại giống như đang tỏ tình nhỉ?
Có điều, Tần Minh luôn nhìn thấy biểu hiện của Tổng Dĩnh từ trước đến giờ, cô ta rất cố gắng làm việc cho Tần Minh, cũng rất quan tâm đến sự an toàn của Tần Minh.
Thực ra Tần Minh sợ nhất là Tổng Dĩnh hai lòng, bởi vì với anh mà nói thì Tống Dĩnh rất quan trọng.
Hiện tại trong trang viên không có ai, Tần Minh phải đưa ra sự lựa chọn.
Tổng Dĩnh buồn bã nói: “Ông Thường bị ung thư có thể đi bất cứ lúc nào. Cậu chủ, người duy nhất tôi có thể trung thành chỉ có cậu, một khi cậu không còn nữa thì tôi sẽ mất tất cả mọi thứ, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường trong tập đoàn. Những sát thủ được đào tạo giống như tôi, tập đoàn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi được chọn làm việc cho cậu chủ thì tôi đã được trói chặt với cậu chủ rồi, nếu tôi rời bỏ cậu chủ thì tôi chẳng là cái gì cả."
Tần Minh nhìn Tống Dĩnh đang buồn bã kiềm nén nước mắt, trong lòng anh xúc động, anh cảm nhận được sự lo lắng của Tổng Dĩnh, cô ta nóng lòng muốn giải thích rõ ràng.
Tần Minh đứng lên đi đến bên cạnh Tổng Dĩnh, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô ta, dịu dàng nói: “Tôi tin cô. Cho dù cô rời xa tôi thì cô vẫn là cô, xinh đẹp và thông minh, vẫn có thể làm một cô thư ký xuất sắc, đừng tự coi thường mình.
Cơ thể Tổng Dĩnh run lên, bỗng chốc nước mắt rơi như mưa, sự tin tưởng và lời khen của Tần Minh khiến cô ta cảm động đến rơi lê.
Tổng Dĩnh không kiềm được tựa đầu lên vai Tần Minh, nghẹn ngào nói: “Cậu chủ, tôi mãi mãi sẽ không phản bội cậu, tôi lấy mạng sống của mình ra thề"
Tần Minh không khỏi ôm lấy Tống Dĩnh, vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại của cô ta, thưởng thức mùi hương của cô ta.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tổng Dĩnh ổn định lại, Tần Minh nói: “Tiểu Dĩnh, bây giờ cô liên hệ với ba nuôi giúp tôi.”
Tổng Dĩnh lo lắng hỏi: “Cậu chủ đã nghi ngờ vì chuyện của cô Nhiếp, cậu không lo lắng ông Thường sẽ có những toan tính khác với cậu sao?”
Tần Minh trầm tư giây lát rồi nói: “Tôi tự có kế hoạch, cô cứ liên lạc là được rồi.
Tổng Dĩnh lập tức đáp: “Vâng, tôi liên lạc với ông Thường ngay.