Chương 461
Sở dĩ Tần Minh nôn nóng đi tìm Niên Lão Lục như vậy là bởi vì anh đã nghe ra đó là giọng nói của Nhiếp Hải Đường. Hai người đã quen biết mấy năm, trước đây họ thường cùng nhau tham gia sinh hoạt trong câu lạc bộ cầu lông, sau này phát triển thành một đôi, anh có thể nhận nhầm sao?
Hơn nữa, câu nói sau cùng kia “Tôi muốn lừa anh một triệu mốt nhưng lại không lừa được nên tôi khóc”, bất cứ ai nghe cũng sẽ không hiểu, chỉ có Tần Minh và Nhiếp Hải Đường mới có thể biết được.
Trước đây Nhiếp Hải Đường đã bị đe dọa vì cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp thị, lúc nhà họ Nhiếp đang thiếu tiền thu mua cổ phần, cô đã cầm một trăm nghìn tệ nhờ Tần Minh giúp cô kiếm ít tiền ở thị trường chứng khoán. Tần Minh đã ở một chi nhánh công ty, âm thầm động chân động tay mạnh mẽ chuyển khoản, gửi cho Nhiếp Hải Đường một triệu nhân dân tệ.
Vì thế con số một triệu mốt kỳ quái này đã khắc sâu trong trí nhớ của Tần Minh.
Anh nghĩ đó là ám thị mà Nhiếp Hải Đường gửi cho anh.
Tại sao lại ra ám thị mà không nói rõ ra?
Lúc đó rõ ràng Tần Minh nghe thấy "Khẩu Tâm Lăng" phủ nhận cái tên này, muốn nói tên thật nhưng khi ấy lại ngừng lại rất lâu, sau đó mới đưa ra ám thị này.
Tần Minh đoán, hiện giờ chỉ e bản thân Nhiếp Hải Đường đang không thể tự mình làm chủ.
Bởi vì số của Khẩu Tâm Lăng là số của Bắc Kinh, lúc anh gọi lại đầu bên kia đã tắt máy rồi, điều này khiến Tần Minh càng nghi ngờ hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Tần Minh đã vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể bay ngay đến Bắc Kinh để xác nhận, cho dù có phải tìm trong biển người mênh mông anh cũng phải tìm.
Nhưng anh lại sợ mình đã sai nên muốn tìm Niên Lão Lục xác nhận một chút, dù sao anh đã chi tiền yêu cầu ông ta đi tìm người, đã tìm hai tháng rồi cũng phải có chút tiến triển.
Kết quả là Niên Lão Lục cũng đến tìm anh, nói cho anh biết tin tức về cái chết của hai đàn em mà ông ta phải đến Bắc Kinh, cũng mang đến khả năng giải quyết dứt khoát một lần.
Tần Minh có thể chắc chắn rằng Nhiếp Hải Đường đang ở Bắc Kinh.
Niên Lão Lục thận trọng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cậu Tần, cậu yên tâm đi, lần này tôi sẽ sai người đi điều tra một cách cẩn trọng hơn. Tôi sẽ bắt đầu từ Nhiếp thị và Nhiếp Chính Minh trước, bọn họ đều là người thân, chắc hẳn sẽ an toàn hơn rất nhiều, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
Tần Minh vỗ vai Niên Lão Lục, ông ta giật mình sợ hãi, không biết Tần Minh đang hài lòng hay đang không hài lòng nữa.
Sao Tần Minh có thể hài lòng cho được, hiệu suất làm việc của Niên Lão Lục quá chậm.
Nhưng anh nhớ đến cuốn tự truyện dạy học dày cộp mà Trương Toàn Chân đưa cho mình, hôm qua anh đọc được một câu trong đó là: “Bất cứ ai cũng có thể trở thành một quân cờ, mỗi một quân cờ đều có vị trí của nó. Việc quản lý các mối quan hệ giữa người với người hàng ngày tương đương với việc quản lý tốt các quân cờ của mình, để đến lúc cần sẽ hữu dụng.
Tần Minh nhìn Niên Lão Lục với khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì, sau đó anh nở một nụ cười nhẹ vừa lịch sự vừa chứa đầy áp lực, nói: “Niên Lão Lục, ông làm đúng lắm, lần hợp tác này của chúng ta cũng coi như đã kết thúc. Ông không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, sau này cũng không được nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, biết chưa?”
Niên Lão Lục lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu đã bán đứng nội tâm của ông ta, ông ta vội vàng nói: “Cậu Tần cần gì cứ sai bảo, Niên Lão Lục tôi dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không do dự.
Giải quyết với Niên Lão Lục xong, Trần Minh lập tức ngồi to to đến khu biệt thự Đỉnh Vân Son.
Ngôi nhà trước đây của Nhiếp Hải Đường là căn nhà thứ bảy nằm dưới chân núi. Mọi thứ trong ngôi biệt thự bốn tầng rộng lớn này không có gì đổi khác. Sau khi nhà họ Nhiếp phá sản, Tần Minh đã mua lại nơi này đầu tiên, tên chính chủ cũng đổi sang tên anh.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh vào đây.
Một ngôi nhà rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
Tần Minh đến phòng của Nhiếp Hải Đường, đồ của cô đều ở đây, ngoại trừ một số quần áo và những thứ quan trọng, đa phần đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều ở đây.
Nhưng chiếc váy dạ hội có giá trên trời mà Tần Minh tặng cho Nhiếp Hải Đường không còn ở đây nữa.
Sở dĩ Tần Minh đến phòng của Nhiếp Hải Đường là muốn tìm một ít manh mối.
Anh biết Nhiếp Hải Đường là một cô gái thông minh, nếu cô bị ép phải rời khỏi thành phố Quảng, liệu cô có để lại một chút tin tức nào không?
Tần Minh cũng thầm trách mắng bản thân lúc đầu sao mình không nghĩ nhiều một chút mà đến sớm hơn.
Tần Minh nhớ lại cái đêm mà Thường Hồng Hi thuyết phục Nhiếp Hải Đường rời đi, anh và cô đã trải qua một cuộc truy sát, cô cũng biết thân phận thực sự là người thừa kế của người giàu nhất thế giới của anh rồi.
Liệu Nhiếp Hải Đường có suy nghĩ đến việc Tần Minh sẽ tưởng nhớ cô mà mua lại nhà cũ của cô, từ đó cô sẽ để lại mật mã để liên lac?
Tần Minh sờ lên ga trải giường và chăn, ngửi mùi hương trên đó, mùi hương trên cơ thể Nhiếp Hải Đường vẫn còn lưu lại ư? Tại sao trên giường lại có một chiếc quần lót nhỏ màu hồng?
Khụ khụ, Tần Minh vội vàng ném nó đi.
Hả? Còn có cả áo ngực? Cúp C? Trong đầu Tần Minh lại nhớ đến dáng người quyến rũ của Nhiếp Hải Đường, quả thực là rất đẹp.
Tần Minh vội vàng lắc đầu để cảm xúc của mình bình tĩnh lại, đây đều là đồ của hai tháng trước, giờ không phải lúc nhìn vật nhớ người.
Tần Minh nhìn quanh một vòng, không tìm thấy đồ điện tử nào, tất cả đều là quần áo, đàn piano, búp bê, vợt cầu lông vân vận, tất cả ảnh đều đã bị đem đi.
Nhưng Tần Minh rất kiên nhẫn, anh nhìn thấy một chiếc bàn làm bằng gỗ nguyên chất rất sang trọng, bên trên được bao phủ bởi rất nhiều sách.
Tần Minh thu dọn đống sách đó xong thì nhìn thấy một bức tranh trên bàn. Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!
Hai trái tim được quấn chặt lại với nhau bởi sợi chỉ đỏ của ông tơ bà nguyệt, bên trên có ghi tên của hai người: “Tần Minh và Nhiếp Hải Đường, còn có thời gian, ngày 28 tháng 7.
Đó không phải là ngày mà Nhiếp Hải Đường rời khỏi thành phố Quảng sao?
Tần Minh đưa tay chạm vào những con chữ trên mặt bàn, một hàng nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống. Anh không biết lúc đó cô đã rời khỏi thành phố Quảng với tâm trạng thế nào.
Thực ra trong tay Tần Minh cũng có số điện thoại của mấy người Nhiếp Kiến Dân, Nhiếp Chính Minh.
Nhưng cũng giống như số điện thoại của Nhiếp Hải Đường, số điện thoại của bọn họ đều không thể gọi được, không cách nào liên lạc được.
Quan trọng nhất vẫn là Thường Hồng Hi đã cấm anh dùng người của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ để đi tìm Nhiếp Hải Đường, thậm chí còn sắp xếp cho anh đi xem mắt với nhà họ Triệu.
Đây là chuyện mà Tần Minh rất bài xích nhưng không thể không thỏa hiệp. Vì thế lần xem mắt trước anh chỉ đơn thuần là muốn kéo dài thời gian.
Tần Minh cần thận quan sát chiếc bàn này, nhìn xem có để lại manh mối gì không. Nhưng đáng tiếc, không có gì hết, thứ duy nhất khiến Tần Minh thấy đau lòng chính là hai trái tim được vẽ trên bàn. “Thật sự không có gì sao?” Tần Minh nhíu chặt mày lại, vô cùng thất vọng.
Anh rời khỏi nhà của Nhiếp Hải Đường, quay lại biệt thự trang viên trên đỉnh núi.
Tần Minh rất ít khi đến đây, tuy rằng nơi này xa hoa sang trọng như một lâu đài cổ, nhưng cơ bản chỉ có Tổng Dĩnh làm việc ở đây cùng với mấy người giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
Tần Minh hiếm khi đến nên Tống Dĩnh rất bất ngờ, cô ta lập tức dặn dò phòng bếp làm một ít đồ ăn ngon, đồng thời thay sang một bộ quần áo thường ngày rất đẹp. “Cậu chủ” Tống Dĩnh đứng ở cửa nghênh đón Tần Minh.
Tần Minh đáp lại một tiếng rồi đi thẳng vào trang viên của biệt thự, đồng thời hạ lệnh: “Tất cả mọi người lui ra hết đi, trong biệt thự chỉ có tôi và cô là được rồi."
Tổng Dĩnh sửng sốt, không ngờ Tần Minh lại đột nhiên đến rồi bỗng dưng ra lệnh như vậy.
Cô ta vẫn làm theo lời anh, đuổi hết bảo vệ và người giúp việc ra ngoài, đồng thời trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Tần Minh muốn làm gì với mình sao?
Thân là thư ký vô cùng trung thành của Tần Minh, Tống Dĩnh nghĩ ngoài thân thể của mình ra, làm gì có thứ gì mà anh chưa có được?
Nghĩ vậy, hai má Tống Dĩnh lập tức đỏ bừng lên, chẳng lẽ cuối cùng cậu chủ cũng phát hiện ra sức quyến rũ của mình? Muốn ngủ với mình?
Nhưng Tống Dĩnh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta cảm nhận được khí chất trên người Tần Minh đã thay đổi, đôi mắt anh có sức hút hơn, cũng biết cách che giấu cảm xúc hơn. Có lẽ đây là sự thay đổi khi một chàng trai dần trở thành một người đàn ông.
Tổng Dĩnh đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn vô cùng chuẩn xác, cô ta theo sát phía sau Tần Minh.