“Oáp! Thật là mệt quá đi mất!” Tần Minh ngáp một cái, nhìn lão Tiêu đang không ngừng giảng bài trên bục giảng, anh chẳng có tinh thần nghe giảng gì cả.
Mặc dù đã là sinh viên năm tư nhưng anh vẫn có lịch học, đặc biệt là môn Đại cương Kinh tế học, đây gần như là môn học kéo dài vô tận.
Nhưng sự mệt mỏi của Tần Minh không phải là vì lên lớp quá nhàm chán, mà vì tối qua anh bắt đầu luyện tập “Võ thuật chỉ dẫn” mà Trương Toàn Chân đưa cho. Anh còn kéo ba người anh em trong ký túc xá luyện cùng, kết quả bốn người họ dày vò cả một buổi tối mà ngay cả các động tác cơ bản cũng không làm xong.
Mà yêu cầu của “Võ thuật chỉ dẫn” là mỗi ngày đều phải kiên trì luyện các động tác cơ bản trong một tiếng đồng hồ vào bảy giờ sáng và mười giờ tối, ngày nào cũng phải kiên trì tập luyện.
Triệu Lập Ngưu bỏ cuộc giữa chừng, nói: “Luyện cái này còn khó hơn tập yoga, tập yoga cũng có thể khiến thân thể khỏe mạnh.
Hay là chúng ta cùng đi làm thẻ tập thể hình đi, chẳng phải cũng là để thân thể khỏe mạnh sao?”
Lương Thiếu Dũng cũng nói: "Chẳng thế mà, cái trò này ở bên ngoài có đầy, cũng chẳng có gì khác biệt, nói không chừng còn có thể luyện ra được nội lực lấy, ha ha ha."
Tần Minh cười mỉa mai không đáp. Đây là võ thuật nhập môn cơ bản mà Trương Toàn Chân đưa cho anh, nếu đã nói muốn học toàn bộ kỹ năng thì sao có thể chế khó mà bỏ cuộc?
Tần Minh cầm cuốn Võ thuật chỉ dẫn kia, bắt đầu nghiền ngầm một cách nghiêm túc, đột nhiên điện thoại anh rung lên.
Anh cầm lên xem thì cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng phải là cuộc gọi từ cô gái Bắc Kinh tên Khẩu Tâm Lăng kia sao? Lại muốn gọi anh để giao hàng ư?
Thực ra Tần Minh không muốn trả lời lắm, anh cảm thấy loại người này quá rảnh rỗi, ngày nào cũng nhàm chán nên muốn tìm người yêu đương qua mạng?
Tần Minh do dự một lúc muốn cúp máy, anh vẫn đang trên lớp, không thể không tôn trọng giảng viên được, dù rằng anh và lão Tiêu cũng không hợp nhau lắm.
Nhưng tay Triệu Lập Ngưu ở bên cạnh lại vô tình huých một cái, tay Tần Minh lập tức ấn vào nút trả lời cuộc gọi. “Hu hu... hức hức...
Một tràng những nấc nghẹn ngào từng cơn phát ra từ trong điện thoại, trong lòng Thần Minh hơi lay động, cô ta đang làm gì vậy?
Tần Minh là kiểu người không nỡ nhìn người khác chịu khổ chịu mệt, nghe tiếng con gái khóc không tránh khỏi hơi có cảm giác mềm lòng. Anh cúi người người xuống thu mình vào một góc trong phòng học, nói khẽ: “Khẩu Tâm Lăng? Cô muốn làm gì? Tôi đang ở trong lớp, cô còn như vậy là tôi block cô đấy.” “Hức hức... tên em không phải là Khẩu Tâm Lăng" Nhiếp Hải Đường khóc lóc phủ nhận tên giả của mình.
Tần Minh giật mình, sao giọng nói này lại hơi thay đổi như vậy?
Trước kia anh nghe giọng Khẩu Tâm Lăng không giống thế này, giọng nói lúc trước ngọt ngấy hơn, còn hơi thuộc kiểu giọng kim. Bây giờ giọng nói của cô ta nhẹ nhàng, êm ái hơn nhiều, cũng quen thuộc hơn rất nhiều, rất giống giọng của Nhiếp Hải Đường.
Bởi vì lần này Nhiếp Hải Đường không sử dụng thiết bị biến đổi giọng nói.
Nhưng Tần Minh không liên tưởng gì nhiều, anh hỏi: “Vậy có tên là gì? Tại sao lúc đầu lại dùng tên giả để lừa tôi?"
Nhiếp Hải Đường sẽ ngay lập tức nói: "Bởi vì em..."
Nhưng cô còn chưa thốt ra miệng thì đột nhiên cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó chĩa vào, Nhiếp Hải Đường giật mình, sợ hãi quay đầu lại, đồng tử cô co rút, hóa ra đó là một khẩu súng giảm thanh.
Một người đàn ông lạnh lùng vô tình giấu một khẩu súng trong lớp áo khoác rộng rãi, hắn đang chĩa súng vào trán cô.
Nhiếp Hải Đường hoàn toàn không phát hiện ra người đàn ông này lại gần mình từ lúc nào.
Sát thủ lạnh lùng nói: “Cô Nhiếp, hi vọng cô đừng ép tôi phải ra tay, tôi cũng vì miếng cơm manh áo thôi, đừng nói những điều không nên nói.”
Nhưng trong giọng nói lạnh lùng của hắn vẫn để lại cho Nhiếp Hải Đường một con đường sống.
Nhiếp Hải Đường bật khóc, cuối cùng cô đã hiểu ra ngay từ lúc đầu cô đã bị lừa rồi, bị lừa một cách triệt để.
Ba nuôi Thường Hồng Hi của Tần Minh muốn đuổi cô rời khỏi Tần Minh.
Trái tim Nhiếp Hải Đường đập mạnh hơn, ‘thình thịch, cô biết nếu mình mà nói một câu không hay sẽ bị người ta bắn chết. “Alo? Cô còn ở đó không?” Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nghi hoặc của Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường sụt sịt mũi, kìm nước mắt lại, nói: “Tôi, tôi muốn lừa anh một triệu mốt nhưng lại không lừa được, nên tôi khóc.
Cô vừa dứt lời thì chiếc điện thoại đã bị tên sát thủ giật lấy.
Hắn lấy sim ra, sau đó trả lại điện thoại cho Nhiếp Hải Đường.
Tên sát thủ gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho Nhiếp Hải Đường nghe.
Cô run rẩy trả lời điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thường Hồng Hi, ông ta nói: “Cô Nhiếp, tôi thừa nhận là tôi đã lừa cô. Thân phận của cô quá bình thường, tôi không thể chấp nhận việc cô và Tần Minh ở bên nhau. Nếu cô hứa với tôi là sẽ không gây chuyện nữa thì cầm lấy tấm chi phiếu trị giá một tỷ tệ, sống cuộc đời của mình cho thật tốt. Nếu tôi giết người diệt khẩu thì không chỉ có mình cô mà cả gia đình cô đều phải biến mất trên thế giới này."
Khuôn mặt vốn đã trắng nõn nà của Nhiếp Hải Đường càng tái nhợt hơn vì sợ hãi, trông hệt như một tờ giấy trắng
Cô từng là cô chủ con nhà quyền quý, đương nhiên cô biết một số thủ đoạn của mấy gia đình giàu có, huống hồ hình như ba nuôi của Tần Minh còn có thể lực lớn hơn.
Đúng là chân tướng và bản chất đã lộ diện nên đối phương lập tức ra tối hậu thư.
Nhiếp Hải Đường không khỏi cảm khái, một nhân vật nhỏ bé như cô, đến số phận của bản thân cũng không thể tự mình làm chủ sao?
Nhiếp Hải Đường trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không cần tiền của ông, tôi đồng ý là sẽ không qua lại với Tần Minh nữa, ông phải hứa với tôi là không được làm tổn thương người nhà tôi.”
Thường Hồng Hi nói: “Được, lần này tôi sẽ không lừa cô. Chỉ cần cô an phận bắt đầu cuộc sống mới, tôi sẽ không động đến bất cứ ai trong gia đình cô.
Tên sát thủ lấy lại điện thoại, đưa tờ chi phiếu một tỷ nhân dân tệ ra, hỏi: “Cô thật sự không cần ư? Đây là một tỷ đó.
Hai mắt Nhiếp Hải Đường trống rỗng vô hồn, cô lắc đầu đáp: “Có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua lại những gì tôi đã mất.
Sát thủ nói: “Cô Nhiếp, không giấu gì cô, người bên cạnh cô cũng có người của chúng tôi bí mật theo dõi, hi vọng cô đừng làm loạn. Nếu cô còn bí mật liên lạc với cậu chủ nữa thì cả nhà cô rất có thể sẽ thật sự mất mạng vì chuyện đó đấy. Ủng hộ team chúng mình bằng cá*ch theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Nhiếp Hải Đường lau nước mắt bên khỏe mắt, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, bước đi mà không thèm ngoảnh lại. Cô đi đến một trạm xe buýt, đeo khẩu trang lẳng lặng chờ xe buýt đến.
Cùng lúc đó, Tần Minh đang ở thành phố Quảng đứng bật dậy ngay trong giảng đường.
Lão Tiêu đang giảng về hình thức vận hành của thị trường đơn lẻ và thị trường tổng thể, nhìn thấy Tần Minh đột nhiên đứng dậy, nhớ đến lần trước Tần Minh có quen biết với cả lãnh đạo trường, lãnh đạo thành phố nên ông ta cũng không dám quá kiêu ngạo, cất giọng hỏi: “Bạn Tần Minh, có vấn đề gì mời cậu giơ tay trước.
Bich bich bich...
Tần Minh rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, không hề nề mặt lão Tiêu một chút nào.
Lão Tiêu tức giận mắng: “Tần Minh, cậu, cậu đừng tưởng cậu quen lãnh đạo là có thể ở trong lớp học muốn làm gì thì làm. Cậu, cậu đừng có mà khiếu nại tôi với hiệu trưởng Nhiếp và bí thư Lý đấy nhé.
Tần Minh đầu có quan tâm nhiều như vậy, anh có một linh cảm rằng Khẩu Tâm Lăng chính là Nhiếp Hải Đường, bởi vì giọng nói quá giống!
Anh có quên giọng nói của ai cũng sẽ không quên giọng nói của bạn gái mình.
Đặc biệt là câu “Tôi muốn lừa anh một triệu mốt, nhưng lại không lừa được nên tôi khóc” lập tức khiến Tần Minh nảy sinh liên tưởng.
Tần Minh đi trên sân trường, A Long lập tức đi theo hỏi: “Cậu chủ muốn đi đâu ạ? Cậu muốn đi ô tô hay ngồi trực thăng?”
Tần Minh dứt khoát nói: “Lái xe đi, đến quán bar của Niên Lão Lục"
Nhưng hai người vừa bước ra khỏi cổng trường đã lập tức đụng phải Niên Lão Lục, ông ta dẫn theo đàn em là ông Bạch và anh Thiết Tử đến.
Niên Lão Lục lau mồ hôi trên thân hình mập mạp của mình, nói: “Ồ, cậu Tần, thật trùng hợp, đúng lúc tôi đang có chuyện muốn tìm cậu.”
Tần Minh hỏi: “Có phải là đã có tin tức gì về Nhiếp Hải Đường không?”
Niên Lão Lục khó xử nói: “Có thể nói là đã có tin tức, cũng có thể nói là không. Cậu Tần, cậu nghe tôi nói trước đã, tôi đã nhận tiền của cậu nên đương nhiên phải đi khắp nơi tìm người. Hai tháng nay không hề có tin tức gì về cô Nhiếp trong danh sách những người bay ra nước ngoài, vì thế tôi chắc chắn là cô Nhiếp vẫn đang ở trong nước.
Niên Lão Lục nói một cách thận trọng, sau đó ông ta nhìn Tần Minh, không dám có bất cứ biểu cảm nào quả phong phú để tránh chọc giận tên sát tinh này.
Ông ta nói: “Sau đó tôi đã nhờ vả các mối quan hệ ở khắp nơi, điều động người đi điều tra, đã điều tra hết các địa điểm trên toàn quốc. Tôi vốn tưởng rằng sẽ không có thu hoạch gì, sắp bị cậu mắng rồi.
Kết quả là đàn em điều tra ở Bắc Kinh đã bị người ta xử lý.
Tôi tưởng là đàn em kia của tôi không có mắt nhìn, chọc phải người không nên chọc vào nên lại phải người đi, nhưng đàn em mà tôi phải đi lần hai cũng bị người ta xử lý rồi.
Vì thế tôi nghĩ chỗ này chắc chắn là có vấn đề, không thể trùng hợp như vậy được.
Tần Minh nhíu chặt mày lại, hỏi: “Ý của ông là Nhiếp Hải Đường đang ở Bắc Kinh.
Niên Lão Lục gật đầu đáp: “Tôi nghi ngờ cô Nhiếp đang ở Bắc Kinh.