“Cái gì? Cậu bảo tôi đến thành phố Quảng để đưa tin giúp cậu?” Triệu Chính Ngôn cảm thấy khó hiểu trước yêu cầu kỳ lạ này của Nhiếp Hải Đường.
Đã là thời đại nào rồi, không gọi điện thoại được à?
Quả thực là không gọi điện thoại được tối qua Nhiếp Hải Đường phát hiện ra rằng không hiểu sao số điện thoại cũ của cô lại không thể liên lạc được, không dùng được nữa.
Cô dùng số mới và lấy tên giả là Khẩu Tâm Lăng, Tần Minh hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó nên anh luôn phớt lờ cô, tối qua còn gửi một bức ảnh chụp cảnh anh ngủ với người phụ nữ khác.
Cô nghi ngờ rằng Tần Minh đã thay lòng đổi dạ nên không muốn chất vấn qua điện thoại cho lắm, dưới tình huống lo được lo mất, cô không dám gọi điện thoại nữa.
Thật ra Nhiếp Hải Đường rất muốn đi máy bay về thành phố Quảng ngay lập tức, nhưng cô cảm thấy lo lắng.
Tối đó Tần Minh bị lính đánh thuê nước ngoài đuổi giết một cách có tổ chức và kế hoạch, suýt chút nữa thì mất mạng, cô sợ mình sẽ trở thành con tin để uy hiếp Tần Minh.
Thứ hai, cô cũng không có tiền để đi máy bay về thành phố Quảng.
Trước đây Nhiếp Hải Đường đã quen với sự giàu có, bây giờ mới biết rằng việc đi từ xa hoa đến tiết kiệm thực sự rất khó khăn, sinh hoạt đều cần đến tiền, đặc biệt là ở thủ đô Bắc Kinh, chỉ trong nháy mắt mà đã tiêu hết mấy nghìn tệ.
Nhưng cô cũng không bị tiền tài mê hoặc nên có thể dần dần thích ứng với cuộc sống của người thường, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Dù là như vậy, ngoài việc đi làm thêm để có thể chi trả phí sinh hoạt và học phí của bản thân thì cô còn phải phụ giúp gia đình, mua thuốc cho ba cô là Nhiếp Kiến Dân. Dù sao thì hiện tại anh trai Nhiếp Chính Minh của cô đang trong giai đoạn lập nghiệp và phải chi tiêu đủ thứ, cuộc sống cũng không hề dễ dàng gì.
Nhiếp Hải Đường nói một cách nghiêm túc: “Thế nào? Đây chỉ là chuyện nhỏ, không khó với cậu chứ?”
Nhiếp Hải Đường nhìn người trước mặt, thật sự là cậu ta rất giống Tần Minh, mặc dù cô biết xã hội hiện nay có rất nhiều người giống nhau, mỗi diễn viên nổi tiếng đều có tận ba bốn người đóng thể có ngoại hình tương tự, nhưng Triệu Chính Ngôn bị cận thị và có làn da trắng hơn, là loại trắng nhợt nhạt yếu ớt.
Vào lần đầu Nhiếp Hải Đường nhìn thấy Triệu Chính Ngôn trong trường, cậu ta đang bị mấy người vây đánh, Nhiếp Hải Đường cứ ngỡ rằng đó là Tần Minh nên đã chạy đến bảo vệ và cứu Triệu Chính Ngôn.
Về sau cô mới phát hiện cái người không tự tin và thiếu khí chất này không phải là Tần Minh.
Cô cũng không khỏi cảm thán rằng trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy, giống như chị Chí Linh và thầy Hatano vậy, đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Triệu Chính Ngôn do dự nói: “Tôi, tôi bị gia đình ngăn cấm, không thể rời khỏi Bắc Kinh.
Nhiếp Hải Đường trợn trắng mắt, cô lên tiếng: “Vậy cậu mang bó hoa này về đi, xin cậu nhường đường, tôi phải đi làm việc rồi.”
Triệu Chính Ngôn ngăn cô lại và nói: "Nhiếp Hải Đường, làm, làm bạn gái của tôi đi, tôi nuôi cậu, cậu không cần phải làm việc nữa.
Nhiếp Hải Đường vẫn không chút cảm xúc, cô bảo: “Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi thực sự có bạn trai rồi, hy vọng sau này cậu sẽ gặp được một cô gái thật tốt. Cậu hãy tránh ra, tôi có một buổi hẹn chụp hình trang phục mới vào lúc mười giờ, tôi sắp đến muộn rồi."
Triệu Chính Ngôn vẫn không chịu nhường đường, cậu ta nói: “Cậu nói dối, cậu luôn nói mình có bạn trai nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn luôn chỉ có một mình. Nhiếp Hải Đường, nhà tôi có rất nhiều tiền, nếu cậu đồng ý làm bạn gái tôi thì ba mẹ tôi cũng sẽ rất vui, đến lúc đó tôi muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu.
Mặc dù Nhiếp Hải Đường thiếu tiền, nhưng sự nghiệt ngã của cuộc sống khiến cô đã hiểu được rằng tình yêu hoang tưởng như câu chuyện cổ tích ngày xưa có chút phi thực tế và nực cười.
Nhưng cô tin tưởng vào khả năng của bản thân, sau này cô sẽ có thể kiếm tiền, dù không giàu sang phú quý nhưng ít ra cũng không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Hơn nữa hiện tại trong lòng cô đang rất rối bời, cô rất muốn tìm Tân Minh nhưng lại lo lắng về Thường Hồng Hi và những người muốn làm hại Tần Minh, vì vậy cô không thể bị ảnh hưởng bởi người đàn ông khác. “Cậu tránh ra!” Nhiếp Hải Đường đột nhiên nổi giận, cô giống như một con sư tử cái nóng nảy, ánh mắt trở nên phẫn nộ, cô quát Triệu Chính Ngôn.
Triệu Chính Ngôn lập tức hoảng sợ, cậu ta ủ rũ cầm hoa lùi sang một bên, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cậu ta không hiểu tại sao cô gái đầu tiên đối xử tốt với mình đã có người mà cô thích rồi?
Triệu Chính Ngôn rất ủ rũ, Nhiếp Hải Đường không để ý đến cậu ta mà đến công ty làm việc.
Trong phòng chụp ảnh của công ty thời trang, có rất nhiều người mẫu kiếm tiền nhanh như cô, đa số đều là nữ sinh, hôm nay phải chụp khá nhiều bộ, tiến độ công việc của mọi người đều rất nhanh.
Nhiếp Hải Đường vừa đến đã được giao cho một đống quần áo đầy mùi dẻo, tất cả đều chưa được giặt sạch, thậm chí còn chưa được khử mùi và thuốc hóa chất.
Nếu là trước đây thì thậm chí Nhiếp Hải Đường còn không thèm liếc nhìn chứ đừng nói đến chuyện mặc lên người để chụp hình.
Một nhóm nữ người mẫu trẻ đều nhíu mày, mấy bộ quần áo mới hôm nay rõ ràng là được làm gấp rút, mùi dẻo và hóa chất nồng nặc vẫn chưa được khử, mấy cô gái đều có làn da đẹp, nếu mặc những bộ quần áo này thì cả người đều ngứa,
Thấy mọi người than vãn, giám đốc nữ lập tức lớn tiếng: “Nghe cho kỹ đây, trưa nay tôi còn có cuộc họp nên không ai được phép cản trở, động tác nhanh lên một chút, ai lề mề thì sẽ lập tức bị đuổi
Nhiếp Hải Đường thở dài, vì tiền lương mà cô đành phải mang quần áo vào phòng thay đồ.
Nhưng giữa chừng thì bị giám đốc nữ ngăn lại, cô ta nhiệt tình kéo tay Nhiếp Hải Đường và nói: “Tiểu Nhiếp à “Dạ, giám đốc Trình" Nhiếp Hải Đường lễ phép trả lời, "Có chuyện gì không ạ?”
Giám đốc Trình cười ha hả, quan sát Nhiếp Hải Đường và nói: “Tiểu Nhiếp của chúng ta thật là xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, chị đã làm trong ngành nhiều năm như vậy, đã từng thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp nhưng chưa thấy ai xuất chúng như em cả, đặc biệt là khí chất của em, quá đỉnh luôn.”
Nhiếp Hải Đường thật thà mỉm cười, cô đáp: “Cảm ơn giám đốc Trình ạ, nếu không có chuyện gì nữa thì em đi thay quần áo trước.
Giám đốc Trình vội vàng lên tiếng: “Này, đừng vội. Tiểu Nhiếp, ảnh chụp lần trước của em có hiệu quả rất tốt, giúp kiểu áo liền váy xếp ly của bọn chị đắt khách, tổng giám đốc của công ty rất vui và muốn thuê em làm người mẫu hợp đồng của thương hiệu, mỗi lần quảng cáo được trả năm mươi nghìn tệ.
Nhiếp Hải Đường nói với vẻ vừa vui mừng và ngạc nhiên: “Thật sao giám đốc Trình? Em cảm ơn, em cảm ơn a Nhớ đọc truy*ện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!
Giám đốc nữ nở nụ cười hài lòng, còn nói thêm: “Đương nhiên rồi, em có dáng người đẹp, rất phù hợp để trưng diện quần áo, em có thể kiếm tiền cho công ty thì chẳng lẽ không cho em đãi ngộ tốt sao? Nhưng em phải vượt qua được cửa ải của tổng giám đốc, chị đã cố gắng tiến cử em, tổng giám đốc cũng muốn cho người trẻ tuổi một cơ hội nên bảo em ở cùng ông ta một đêm là coi như chuyện này đã thành giao. Tiểu Nhiếp à, đây là một cơ hội hiếm có, đây là một bước quan trọng giúp em trở nên nổi tiếng trong giới người mẫu... “Cái gì!” Vẻ mặt vui mừng và ngạc nhiên của Nhiếp Hải Đường lập tức sa sầm lại, đây chẳng phải là ngủ với ông ta sao?
Cho một công việc có mức lương năm mươi nghìn tệ rồi bắt ngủ cùng một đêm, đây quả thật là mất giá đến đáng thương.
Nhiếp Hải Đường nhớ lại ngày xưa khi mình ở thành phố Quảng, cô cũng từng bị một đại gia đưa ra yêu cầu như vậy nhưng người đó trả một trăm triệu, lúc đó cô đã phẫn nộ từ chối, cô cảm thấy những người này thật ghê tởm, cho rằng giàu có thì rất giỏi, có tiền thì có thể làm gì thì làm ư?
Không ngờ hiện tại cô lại rơi vào tình cảnh từ phượng hoàng biến thành không bằng gà, lại bị người ta ra giá năm mươi nghìn một đêm, không được, cô còn phải làm việc.
Nhiếp Hải Đường dứt khoát từ chối, cô nói một cách kiêu ngạo và lạnh lùng: “Giám đốc Trình, chị làm vậy là xúc phạm người khác, tôi sẽ không đồng ý đâu."
Nụ cười của giám đốc Trình lập tức vụt tắt, cô ta nói: “Tiểu Nhiếp, cơ hội này rất tốt, công ty bọn chị còn rất nhiều tài nguyên, em cứ ôm sự ngây thơ của thiếu nữ thì có ích lợi gì? Chẳng phải chỉ là một lần thôi sao? Tiền đến tay mới là thực tế nhất. Tổng giám đốc của bọn chị chỉ ngoài bốn mươi một chút thôi, rất lịch sự nhã nhặn, ông ta không mạnh về phương diện đó, chỉ mấy phút là xong thôi, còn em thì nhận được một công việc có mức lương năm mươi nghìn tệ, em sẽ không phải chịu uất ức đâu. “Chị.." Nhiếp Hải Đường tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, quả là khinh người quá đáng mà!
Bop~!
Nhiếp Hải Đường tát giám đốc Trình một cái, tiếng bạt tai vang dội khiến tất cả mọi người trong phòng chụp đều nghe thấy, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.
Chỉ thấy Nhiếp Hải Đường môi đỏ rằng trắng, giận dữ nói: “Tôi! Không! Làm! Nữa!”
Không cần phải do dự chút nào, một khi từ chối thì ngay cả cơ hội chụp ảnh thông thường thế này cũng không có, Nhiếp Hải Đường dứt khoát bỏ đi.
Tiếng mắng chửi của giám đốc nữ còn vang lên từ phía sau: “Cơ hội tốt như vậy mà mày không làm, mày không làm thì có rất nhiều người làm, mày tưởng mình quý giá lắm à? Nề mặt gọi mày là nữ thần mà mày lại không thèm giữ thể diện, chẳng phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Mày có gì mà người phụ nữ khác có? Chẳng phải tao cũng có ngực sao? Cho mày cơ hội mà mày không tận dụng, có tiền mà không biết kiếm, đồ ngu!”
Nhiếp Hải Đường lau nước mắt và nhanh chóng ra khỏi công ty thời trang, cô rất túi thân nhưng lại không có chỗ để đi.
Nhiếp Hải Đường cứ đi trên đường, cô đi đến bên cạnh một công viên nhỏ không người, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà suy sụp bật khóc: "Hu hu... Tần Minh... em nhớ anh”
Trong sự tuyệt vọng, Nhiếp Hải Đường lấy điện thoại di động ra, vừa nức nở vừa bấm số của Tần Minh.
Cô không quan tâm nhiều như vậy, nhất định phải nói rõ với Tần Minh.