Chương 456
Tần Minh trở lại thành phố Đại Dung vào buổi trưa.
Trương Hiến Dân dẫn người đến đón Tần Minh từ sớm, theo đến còn có Mộc Tư Thuần xị mặt u oán, bởi vì Tần Minh không mang cô ta đi cùng nên không vui.
Tần Minh bôn ba hai ngày, cảm giác vô cùng mệt mỏi, anh nói: “Về khách sạn trước, ông Trương, đi cùng không?"
Mãi từ khi đường sống trở về, Tần Minh không cho Trương Toàn Chân một câu trả lời, anh vẫn còn suy nghĩ vài vấn đề, nhưng năng lực của anh có hạn, vẫn không thể nhanh chóng đưa ra được kết quả, bởi vậy chỉ có thể kéo dài thời gian.
Trương Toàn Chân vui vẻ đồng ý rồi lên xe với Tần Minh.
Ở ghế sau của xe sedan, Mộc Tiêu Kiều giúp Tần Minh dỡ hóa trang. Râu dùng keo dính quá lâu khiến cho Tần Minh không thoải mái, hơn nữa đeo kính giả lâu làm mắt anh khô mỏi khó chịu, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Mộc Tư Thuần bĩu môi hỏi: “Chị à, anh chị đi đến thổ trại Lâm Thị đó đã xảy ra chuyện gì à?"
Mộc Tiêu Kiều giơ tay ra hiệu cô ta đừng nói chuyện: “Suyt, để anh rể của em nghỉ ngơi một lát, anh ấy đang suy nghĩ đấy!
Mộc Tư Thuần sầm mặt, nói: “Cái gì thế? Chẳng phải hai người ly hôn rồi à? Chị à sao bỗng nhiên chị quan tâm anh rể thế?”
Mộc Tiêu Kiều tức giận trừng em mình: “Em muốn anh chị ly hôn lắm à?”
Mộc Tư Thuần bĩu môi: “Không phải mà, chị hung dữ với em làm gì?”
Mộc Tư Thuần hơi không vui, giác quan thứ sáu của phụ nữ bảo cô ta rằng hình như chị gái có thái độ căm thù cô ta, giống như đang đề phòng cô ta vậy. Rõ ràng cô ta không làm sai chuyện gì mà?
Hai chị em không nói gì suốt cả quãng đường.
Tuy Tần Minh nhắm mắt dưỡng thần nhưng thấy hai chị em như thế thì trong lòng hơi áy náy. Có lẽ lúc Mộc Tư Thuần ngồi máy bay theo cùng nói mở khiến Mộc Tiêu Kiều nghe được rồi hiểu lầm.
Chuyện này không có cách nào giải thích, càng nói lại càng bôi đen, chỉ có thể chờ thời gian dần dần tiêu tan.
Mọi người trở lại khách sạn, Tần Minh tắm rửa thoải mái, sau khi tháo phần hóa trang khôi phục lại diện mạo ban đầu, anh ta đi tìm Trương Toàn Chân đến phòng đọc trò chuyện riêng.
Trương Toàn Chân thấy chỉ còn lại hai người họ bèn hỏi Tần Minh: “Thế nào? Cậu Tần đã nghĩ ra câu trả lời chư?” . Tần Minh không đáp lại ngay mà hỏi ngược lại: “Ông Trương, tôi có cảm giác ông đối với tôi hơi đặc biệt. Từ hai tháng trước tôi đau khổ tìm kiếm Nhiếp Hải Đường mà không tìm được, ông xuất hiện cạnh công viên nhỏ, khi ấy tôi đuổi theo máy bay nhưng thất bại, đang đi lung tung không mục đích trên đường thì gặp phải ông
Trương Toàn Chân mỉm cười, nói: “Đó là duyên phận, lúc đó tôi vừa mới nhận được quà tặng từ Mộc Hạo, ông ấy đưa tôi một chiếc Porsche, tôi nhất thời ngứa tay nên đi khắp nơi hóng gió.
Tần Minh cười to: “Thôi đi, chẳng phải ông nhử tôi à? Chắc chắn lúc đó ông đến có chuẩn bị, đúng không? Ông có thể cho tôi biết tôi có gì đáng để ông chú ý không?”
Trương Toàn Chân im lặng một lúc, ông ta biết Tần Minh không tin mấy lời duyên phận gì đó của mình nữa. “Sự nhạy bén của cậu khiến tôi phải ngạc nhiên đấy. Cuối cùng Trương Toàn Chân thở dài, nói: "Giống như đôi mắt của cậu, nhìn việc hay nhìn người đều rất chuẩn xác, nhưng cũng có khuyết điểm. Thông thường thiên phú càng lợi hại thì càng xảy ra vấn đề ở thời điểm quan trọng, cũng giống như nhiều người chết đuối đều rất tự tin vào tài bơi lội của mình.
Tần Minh không để ý đến lời bình luận của Trương Toàn Chân dành cho mình, anh hỏi ngược lại: “Vậy là ông thừa nhận ông đã theo dõi tôi từ lâu rồi?”
Trương Toàn Chân cũng không kiêng dè: "Phải, tôi cần cậu làm vài chuyện để đạt được tâm nguyện. Nhưng tôi biết trong tình huống bình thường thì không được, vừa hay nhà họ Mộc xảy ra chuyện, cần một quân cơ hóa giải thể cục, bát tự của cậu và Mộc Tiêu Kiều rất hợp, một khi hai người kết hợp thì rắc rối của nhà họ Mộc có thể tiêu trừ. Lúc tìm được cậu, tôi cũng phải kinh ngạc, cậu chính là người mà trời cao lựa chọn cho tôi.”
Tần Minh không tỏ ý kiến về những gì Trương Toàn Chân nói, lời nói của lão già này hầu như chẳng tin được mấy.
Tần Minh hỏi: “Tôi hoàn thành tâm nguyện giúp ông thì ông bằng lòng truyền dạy tất cả cho tôi chứ?”
Không đợi Trương Toàn Chân đáp lại, anh đã nói tiếp: “Tôi tự biết mình, một sinh viên trường công nghệ trọng điểm như tôi tuy học lực xuất sắc nhưng về năng lực thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm phó giám đốc một công ty, có lẽ đó là thành tựu cao nhất đời tôi. Nếu thành công hơn chút nữa thì chỉ sợ cũng được mỗi chúc tổng giám đốc. “Nhưng bây giờ tôi có một cơ hội, một cơ hội có thể một bước lên mây, tôi không muốn vứt bỏ tất cả những gì tôi có được bây giờ bởi vì tôi không có đủ năng lực, thế nên tôi cần người tài giúp tôi.” “A Long là nhân tài lão luyện giỏi đánh đấm, lại có kinh nghiệm về quân sự, bảo vệ nhân viên quan trọng; Thích Minh Huy là du học sinh của Học viện Công nghệ Massachusetts, là nhân tài kinh thương đồng thời tôi cũng cần nhân tài có thể hóa giải mọi rắc rối lung tung như ông, ông Trương “Gần như chỉ bằng miệng lưỡi của mình mà ông cứu vớt được nhà họ Mộc và nhà họ Lâm, bản lĩnh của ông tôi còn kém xa.
Trương Toàn Chân nụ cười: “Lầu cao muộn trượng dựng lên từ đất bằng, rất nhiều tài nguyên đều có được dựa vào việc tích lũy và thu thập tin tức, lúc tôi còn trẻ cũng hay phạm sai lầm lắm. Nếu cậu bằng lòng hoàn thành nguyện của tôi thì tôi sẽ dốc hết bản lĩnh cả đời của mình để dạy cho cậu, có gì mà không được? Hơn nữa tôi cũng không muốn sau khi mình chết bản lĩnh của tôi lại không có ai thừa kế”
Hai người họ trò chuyện xong cũng coi như thẳng thắn với nhau, tiết lộ vài bí mật cho đối phương.
Trương Toàn Chân đã tỏ thái độ, còn lại xem bản thân Tần Minh lựa chọn thế nào.
Tần Minh cảm giác bầu không khí khá hòa hợp, anh rót một cốc trà, bưng đến trước mặt Trương Toàn Chân, nói: “Tôi bằng lòng bái ông làm thấy, tôi mời ông làm thầy giáo tư nhân cho tôi với mức lương hai nghìn một tháng, được không?"
Bàn tay đang định cầm lấy cốc trà bái sư của Trương Toàn Chân lập tức dừng lại, khỏe miệng ông ta giật nhẹ. Trong đầu nghĩ con bà nó, nhãi ranh nhà cậu giỏi lắm, đúng là trên có chính sách, dưới có đối sách, đã bái sư lại còn khiến người ta phải chán ghét nữa à? Cập nhật* nhanh nhất trên Tamlinhhay
Tần Minh mỉm cười gian xảo: “Thầy à, tiền lương của thầy rất cao đẩy, trước tôi có công nhân tôi mới trả cho cô ấy một nghìn thôi, còn ký hợp đồng làm việc hai mươi năm, cô ấy lại còn biết ơn tôi lắm. Thầy là thầy của tôi, đương nhiên lượng phải tăng gấp bội. Nếu không thầy đến công ty tôi đảm nhiệm chức cố vấn, tiền lương lấy danh nghĩa công ty cao hơn nhiều.
Trương Toàn Chân cười nhạo, ông ta giơ tay gõ trán anh ba cái rồi nói: “Trước mặt thầy mà cũng dám giỏ trò khôn vặt. Tôi không cần tiền, về sau nhớ tôn sư trọng đạo là được. Tôi sẽ không nói gì cả mà lừa cậu vào tròng giống như trước đây, cậu cũng không cần lo tôi tính kế cậu”
Tần Minh cười to, nói: “Thầy nghĩ nhiều rồi, lương tháng hai nghìn thật sự rất cao rồi mà."
Trương Toàn Chân uống trà bái sư, hai người họ chính thức xác lập quan hệ thầy trò.
Quan hệ của hai người thay đổi, thái độ của Trương Toàn Chân cũng khác trước, ông ta nói: “Bát tự của cô con gái lớn nhà họ Mộc quả thật hợp với cậu, có vận thế long phương trình tường, tôi cũng không lừa cậu.
Nhưng nếu cậu thật sự không thích cô ấy thì tôi cũng có thể giúp cậu
Tần Minh nhớ chuyện xảy ra vào buổi tối hôm anh bị rắn độc cắn, anh lắc đầu nói: “Tôi nợ cô ấy, tự tôi xử lý là được rồi.”
Trương Toàn Chân vuốt râu cười: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lần trước gặp mặt, tôi cũng xem tướng cho cậu, cậu vướng số đào hoa để vương, chỉ sợ sau này duyên phụ nữ sẽ nhiều lắm.
Tần Minh nhướng mày, nói: “Có cách hóa giải không?"
Trương Toàn Chân vui vẻ: “Chẳng phải cậu không tin trò xem tướng của tôi sao? Tôi không định dạy cậu cái này, sao? Giờ thì nóng lòng rồi à?”
Tần Minh mỉm cười xấu hổ: “Thì giờ tôi là học trò của thầy mà, học thì phải học toàn diện, không học hết sau này không được như thầy thì sao?”
Trương Toàn Chân nói: “Thế thì hóa giải làm cái gì, tôi bảo Mộc Tiêu Kiều đưa cho cậu một quyển sách võ thuật rồi thấy? Luyện nhiều vào, tráng dương bổ thận, cơ thể khỏe mạnh, về sau có bao nhiêu phụ nữ cũng không ép khô cậu được
Mặt Tần Minh đen sì:
Trong lòng Tần Minh không cho rằng tương lại mình sẽ có nhiều đào hoa, hiện tại anh đã có cách xử lý quan hệ với Mộc Tiêu Kiều.
Anh không muốn rối rắm ở đề tài này thêm, bèn nói: “Thầy bảo tôi luyện thì tôi luyện. Nhưng mà thầy muốn tôi làm gì để giúp thầy hoàn thành tâm nguyện?”
Vừa nói đến nguyện vọng nhiều năm của mình, Trương Toàn Chân lại cảm thấy khó chịu, vẻ mặt ông ta trở nên đau buồn.
Ông ta cân nhắc một lát rồi mới mở miệng: “Đây là chuyện từ rất nhiều năm trước, mấy người chúng tôi là một đám người trẻ tuổi nản lòng vì có hoài bão mà không thể thực hiện tập hợp lại với nhau, lập lời thề phải làm nên sự nghiệp...