Chương 406
Lúc đến bác cả Hứa đã tính toán ổn thỏa.
Nếu chỉ cần mở lời đã mua được đá Dzi chín mắt của Mộc Tiêu Kiều là tốt nhất, không thì trả giá gấp đôi, sau đó ăn bữa cơm, hai nhà chém gió, so sánh con cái, bộc lộ uy nghiêm của người anh và củng cố địa vị.
Thực sự không được nữa thì sử dụng ân tình trước kia của lão Cửu tạo áp lực cho nhà họ Mộc, dù làm thế nào cũng có thể mua được đá Dzi chín mắt về tay.
Sau đó dùng đá Dzi chín mắt mà năm đó Phật sống Tây Tạng đeo lúc còn sống làm quà sinh nhật cho bà cụ Tần nhà họ Tần nhà giàu số một Thượng Hải để tạo quan hệ với nhà họ Tần.
Từ đó, địa vị của nhà họ Hứa ở Thượng Hải sẽ tăng lên mấy bậc.
Mọi chuyện đều được tính toán ổn thỏa, vừa có thể mua được đá Dzi chín mắt, lại có thể khoe khoang một phen, khiến nhà họ Mộc đố kị đồng thời buộc phải khuất phục uy nghiêm của bác cả là ông ta, chỉ khác nhau ở chỗ giữa bác cả và bác hai ai là người giành được mà thôi.
Ai ngờ tên ở rể Tân Minh nhảy ra giữa chừng, còn nổ banh trời sẽ gọi một cuộc điện thoại khiến nhà họ Hứa lung lay đứng trước bờ vực sụp đổ.
Tần Minh đi lên nói chuyện với ông cụ vài phút ngắn ngủi, nhà bác cả Hứa và bác hai Hứa nhận được vô số cuộc điện thoại cảnh cáo, chấm dứt qua lại, bạn bè nhiều năm cắt đứt quan hệ, tập đoàn nhà họ Hứa bị vạch trần nhiều vụ scandal, giá cổ phiếu công ty sụt giảm, nhà máy xảy ra chuyện kênh cung cấp và tiếp thị nhận được lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để điều tra, giá trị công ty trong nháy mắt bốc hơi ba mươi tỷ.
Lúc hai người đi xuống bọn họ nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều hôn trộm Tần Minh với dáng vẻ thẹn thùng. Nhìn đi, vợ chồng người ta ân ái chưa kìa!
Ánh mắt Mộc Tiêu Kiều tràn ngập vui sướng, sao có thể là giả được?
Người nhà họ Hứa ai nấy đều xấu hổ, bọn họ còn tưởng Tần Minh là tên bất tài vô dụng,chỉ ăn bám nhà họ Mộc, còn tưởng Mộc Tiểu Kiều bị ba bức ép nên mới cưới Tần Minh.
Bọn họ kiêu ngạo đã quen, tự cho mình là đúng, coi trời bằng vung, lần này đụng phải Diêm Vương, mà Tần Minh chính là Diêm Vương.
Bác cả Hứa không để ý đến thể diện, lập tức tiến lên phía trước nói: "Cậu Tần, cầu xin cậu hãy thu lại thần thông. Tổn thất lần này chúng tôi không dám tính toán, chỉ cầu xin cậu đừng để nhà họ Hứa chúng tôi biến thành kẻ xấu bị mọi người căm hận là được rồi."
Tần Minh quay đầu nhìn sang Mộc Tiêu Kiều, hỏi: "Vợ, em muốn tha thứ cho bọn họ không?"
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, an nguy của nhà họ Hứa chỉ dựa vào một câu của Mộc Tiêu Kiều.
Mộc Tiêu Kiều dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến hỏi ngược lại: "Chồng, hay là bỏ qua đi anh? Sau này vợ chồng bác cả, vợ chồng bác hai, em trai, em gái, mọi người phải tôn trọng Tần Minh và cả mẹ cháu, nếu còn dám bắt nạt mẹ cháu thì chuyện này không để giải quyết như vậy đâu.
Hứa Thục Lan nghe thấy vậy thì mừng rỡ ngẩng đầu ưỡn ngực, bà ta có dịp hiếm hoi được lên mặt trước anh chị ở nhà ngoại nhờ con rể hiền Tần Minh. "Được, được, được!" Bác cả Hứa, bác hai Hứa gật đầu lia lịa, trong lòng cũng phục, sao người phụ nữ ngu xuẩn như Hứa Thục Lan lại tìm được đứa con ở rể tài giỏi như vậy chứ? Vì sao người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại bằng lòng ở rể nhà họ Mộc? Cậu ta thực sự là vì ham mê sắc đẹp của Mộc Tiêu Kiều ư?
Tần Minh xoa tay, nói: "Được thôi, ông cụ và bà cụ đã mở miệng cầu cạnh cho mấy người. Tôi sẽ không so đo chuyện mấy người sỉ nhục tôi, dù sao chúng ta cũng là họ hàng phải không nào?"
Tần Minh lại gọi điện cho Tổng Dĩnh, nói: "Tiểu Dĩnh, tôi đây, cô tạm thời dừng việc thu mua tập đoàn nhà họ Hứa." Tống Dĩnh không hỏi Tần Minh lý do vì sao mà đáp lại luôn: "Tôi biết rồi thưa cậu chủ"
Tống Dĩnh hạ lệnh dừng tay, số người gọi điện cho nhà họ Hứa giảm bớt rõ rệt, sau đó lần lượt có một số đối tác làm ăn gọi lại nói điện thoại nhiễm virus, ban nãy không biết ai giả mạo thân phận bọn họ nói những lời không nên nói, rồi bảo vẫn muốn tiếp tục việc làm ăn.
Ngay cả lãnh đạo phía chính phủ cũng gọi tới nói điện thoại bị mất, vừa tìm lại được, những lời ban nãy không phải là ý của mình, bạn bè nhiều năm sao có thể cắt đứt quan hệ vân vân.
Ngay cả hàng hóa được vận chuyển bằng tàu thủy đến các quốc gia của tập đoàn nhà họ Hứa cũng thuận lợi nhập cảng, bên đó trả lời tất cả chỉ là hiểu lầm, sẽ không ngăn cản nữa.
Mấy quản lý cấp cao của xí nghiệp đều gọi điện nói điện thoại nhiễm virus, bọn họ trung thành với công ty, tuyệt đối không có suy nghĩ thôi việc. Mọi chuyện giống như một giấc mơ, dường như bọn họ thật sự bị mất điện thoại hoặc điện thoại nhiễm virus tập thể.
Nhưng giá cổ phiếu công ty giảm không phải là giả, Hứa Uyển Nhi quen bạn trai là ngôi sao hết thời sa sút không phải là giả, cổ phần của cổ đông nhỏ bị người ta mua lại không phải là giả, nhà họ Tần ở Thượng Hải chấm dứt qua lại với nhà họ Hứa bọn họ cũng không phải là giả, tập đoàn nhà họ Hứa bốc hơi mấy chục tỷ cũng không phải là giả.
Đây chính là uy lực của một cuộc điện thoại của Tần Minh, thể lực của người ở đầu dây bên kia to lớn cỡ nào, những người này hoàn toàn cảm nhận được.
Lúc này Tần Minh ở trước mặt mọi người to lớn như một ngọn núi cao, quá đáng sợ.
Hứa Huống kiêu căng phách lối cũng không dám coi thường Tần Minh nữa, rụt cổ lại khép nép ngồi một bên.
Lần này nhà họ Hứa tổn thất vô cùng to lớn, tương đương với hai mươi năm trước kia làm không công, quy mô tập đoàn nhà họ Hứa thu hẹp đáng kể. Bác cả, bác hai vội vàng nhận lỗi, bày tỏ cảm kích vì ông cụ Mộc đã mở miệng rồi chạy về Thượng Hải.
Nhà họ Mộc cũng khôi phục sự yên tĩnh, Hứa Thục Lan liên tục khen ngợi Tần Minh, gì mà con rể hiền, thanh niên đầy hứa hẹn, rồng trong loài người... Cập nhật chương mới nhấ*t tại TгцуeлАРР.coм
Tần Minh chỉ nói lảng tránh rằng, vì nhu cầu công việc nên anh làm thuê cho xí nghiệp xuyên quốc gia, phụ trách việc thu mua, lặp lại cái cớ một lần nữa.
Người nhà họ Mộc cũng không dò hỏi nhiều, coi đó là thật, đồng thời lại khen ngợi Tần Minh có bản lĩnh, mới năm tư đại học đã tìm được công việc thực tập tốt như vậy, thành tựu tương lai không thể đoán trước rồi khen anh là con rể tài giỏi, con rể tốt nhất vân vân.
Điều này khiến Tần Minh rất xấu hổ, hôm nay anh tới tìm Mộc Hạo để nói chuyện đã rời khỏi nhà họ Mộc, chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng.
Tần Minh thấy chỉ còn người nhà họ Mộc, anh khẽ đẩy tay Mộc Tiêu Kiều ra, khiến Mộc
Tiêu Kiều hơi bất ngờ, anh nói: "Khụ khụ, thực ra hôm nay tôi đến để nói một chuyện, đúng không ông chủ Mộc?"
Nói xong anh nhìn về phía Mộc Hạo, ý tứ rất rõ ràng, ánh mắt hai người chạm nhau: "Ông chủ Mộc, ông tự mình nói đi, dù sao cũng đỡ mất mặt hơn để tôi nói."
Mộc Hạo tỏ ra hết sức đau khổ, ông ta nhìn anh: "Con rể, không thể thương lượng thêm sao?"
Tần Minh trừng mắt dữ tợn: "Không được! Ông không nói thì tôi nói."
Hứa Thục Lan không rõ sự tình, bà ta tươi cười hớn hở hỏi: "Tiểu Tần, có chuyện gì thế? Có phải con biết Tiêu Kiều trở về nên vội vã trở về không? Ôi chao, Tiêu Kiều, con xem con đến Bắc Kinh lập nghiệp, ngày nào Tiểu Tần cũng mất hút không về nhà, không hay chút nào, làm gì có vợ chồng mới cưới nào như các con? Tiểu Tần ưu tú như vậy, nhà chúng ta cũng là nhà giàu có tiếng ở thành phố Quảng, con đầu có thiếu chút tiền ấy? Con và Tiểu Tần sớm sinh châu ngoại cho mẹ bế thì tốt hơn đấy."
Cô ta cũng không bận tâm lắm, chỉ cần khiến Tần Minh thích cô ta một chút xíu là cô ta đã thấy thỏa mãn rồi.
Đối mặt với áp lực Tần Minh tạo ra, Mộc Hạo đành phải ngồi xuống, uống ngụm nước, ngồi nghiêm chỉnh, thở dài nói: "Thực ra tôi giấu mọi người một chuyện, đó là..."
Còn chưa dứt lời, Mộc Hạo đột nhiên ngã ra đất ngất xỉu. Tần Minh liếc nhìn, mẹ nó, Mộc Hạo ông đang làm cái quái gì thế? Đừng nói ngất là ngất như thế chứ, dù sao cũng phải nói xong rồi hằng ngất chứ!
Mọi người cuống quýt cấp cứu, bác sĩ gia đình cũng vội vã đến, nhưng vẫn không thấy Mộc Hạo tỉnh lại.
Cuối cùng bác sĩ gia đình hết cách, đành gọi xe đưa ông ta đi bệnh viện, một lát sau xe cấp cứu của bệnh viện đến nơi.
Người nhà họ Mộc bận rộn đến chập tối, Mộc Hạo mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ nói Mộc Hạo mắc các bệnh của người già như huyết áp cao, thừa chất béo, axit uric cao, rung tâm nhĩ, tắc mạch máu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được chịu kích thích.
Cuối cùng Hứa Thục Lan ở lại chăm sóc Mộc Hạo, đám người Tần Minh về nhà họ Mộc trước.
Tần Minh trở lại nhà họ Mộc, anh bực bội, chẳng lẽ anh phải tự mình nói ra chuyện này hay sao?