Chương 246 Hành động mờ ám của Mộc Tư Thuận
Tần Minh liếc nhìn Mộc Tiêu Kiều, trong lòng anh thầm nghĩ có phải người phụ nữ này có ý đồ hay không? Muốn gây khó cho anh?
Trước đây ngay cả tên cũng không thèm gọi, bây giờ mê tín rồi thì liên tục gọi chồng, đây chẳng phải là muốn dụ dỗ anh, bắt anh nghe theo lời sao?
Tần Minh rút tay ra và nói: "Đi đi đi, tôi đi toilet, cô cứ gọi tôi là Tần Minh đi thì hơn, nghe không thoải mái.
Mộc Tiêu Kiều cười xấu xa, cô ta hỏi lại: "Nhưng mà anh muốn tôi tôn trọng anh, hiện tại tôn trọng anh rồi thì lại không vui? Đàn ông các anh quả là vui buồn thất thường, không có thì nhất định đòi, có rồi thì lại chế bai?"
Tần Minh không tiện giải thích, khi đi vệ sinh xong, anh phát hiện Mã Thiệu Phó chạy đến báo cáo tình huống với mình: "Cậu chủ, bệnh của Mộc Hải Nhiễm là bệnh di truyền rất hiếm gặp, chỉ có viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn ở Mỹ của chúng ta mới có thuốc có thể thử nghiệm khống chế bệnh tình, ý của cậu là?"
Tần Minh lắc đầu và nói: "Loại bệnh này rất hiếm gặp, một khi đã có liên quan với tôi thì rất dễ để lộ sơ hở và thân phận, nhóm sát thủ của Thường Hoan sẽ huy động toàn bộ lực lượng. Vì muốn hỏi được tình huống mà có lẽ những người đó sẽ uy hiếp mấy bác sĩ vội vã tới đây điều trị, bọn họ là người vô tội, không nên bị kéo vào trong trận tranh đấu này."
Mã Thiệu Phó kinh ngạc nhìn Tần Minh, ông ta không ngờ người trẻ tuổi như Tần Minh lại nghĩ được nhiều như vậy.
Ông ta nói: "Nhưng thật ra vẫn còn có rất nhiều phương pháp thu hoạch, với trình độ của chúng ta thì đảm bảo sẽ không bị điều tra ra, hơn nữa bên nước Mỹ, hiện tại cậu cả Thường Hoan bị kiện tụng rất nhiều, cậu hai Thường Tuấn Đông vẫn còn ở Châu Âu, cậu ba Thường Quân Diệp chỉ là một cậu ấm ăn chơi, quần là áo lượt mà thôi, không đáng để lo."
Tần Minh lắc đầu và nói: "Ông Mã, ông cũng xuất thân từ đội ám sát nên có lẽ cũng hiểu không nên xem thường kẻ địch của mình, chiến trường này không có cơ hội lặp lại."
Mã Thiệu Phó sững sờ, ông ta quả thực đã phạm phải cái tật bất cẩn, cuộc sống hiện thực không phải quay phim, một khi Tần Mình chết thì tất cả cũng không còn, đúng là ông ta suy nghĩ không chu toàn.
Ông ta vội vàng xin lỗi: "Đúng, là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Vậy cứ dùng thuốc bình thường để thử khống chế bệnh tình đi. Để người nhà họ Mộc tự mình nỗ lực"
Tần Minh gật đầu, sau khi nói chuyện xong, anh muốn đi thăm cụ Mộc.
Tần Minh đi vào trong phòng bệnh, sắc mặt của cụ Mộc cũng không tệ lắm, ông cụ còn cười nói, không biết Mộc Tiêu Kiều giả bộ hay là mê tín thật, cô ta nhìn thấy Tần Minh thì lôi kéo tay của anh.
Trước mặt nhiều người như vậy, Tần Minh cũng đành phải diễn vai cậu con rể tốt.
Bệnh của Mộc Hải Nhiễm là bệnh di truyền, dưới tình huống bình thường thì không sao, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại trở nên nghiêm trọng, nếu bây giờ tra ra được nguyên nhân thì có thể kê thuốc đúng bệnh, vậy thì sẽ không có chuyện gì, mẫu chốt chính là rất khó tìm được thuốc đặc trị.
Người trong nhà đều thề thốt phải đến nước Mỹ mua thứ thuốc kia, việc này cũng không tới lượt Tần Minh xen vào, bọn họ trò chuyện đến tận rạng sáng sau đó từng người mới giải tán đi.
Trở lại nhà họ Mộc, vì muốn trốn tránh chủ đề Tần Minh muốn ly hôn mà Mộc Hạo về thắng phòng.
Tần Minh đành phải cuốn chăn đệm, chuẩn bị sang phòng làm việc bên cạnh để ngủ, hôm nay anh khá bối rối, định rời khỏi nhà họ Mộc nhưng lại bị chậm trễ, ngày mai phải tìm một cái cớ thật tốt vậy.
Mộc Tiêu Kiều thấy anh đi ra ngoài thì nói: "Đừng đi ra nữa, ba sắp biết rồi, chắc chắn ba sẽ quở trách chúng ta, anh vẫn nên ngủ trong phòng đi."
Tần Minh lạnh lùng nói: "Tôi muốn ngủ trên giường, tôi không muốn ngủ dưới sàn nhà.
Động tác chải đầu trước bàn trang điểm của
Mộc Tiêu Kiều cứng đờ lại, cô ta nói: "Vậy tôi ngủ dưới sàn nhà, anh đừng đi."
Tần Minh phẫn nộ đến nỗi không nể nang gì cả, anh đang định nói chuyện thì Mộc Tiêu Kiều lại nói trước: "Chắc là anh nghĩ rằng vì không để anh rời đi mà tôi bắt đầu diễn vai một người vợ tốt nhỉ? Vậy thì anh sai rồi, tôi làm như vậy không phải vì không cho anh ly hôn, mà là cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp tôi và ông nội của tôi, cảm ơn."
Tần Minh nghe thấy tiếng cảm ơn này thì cơn tức giận trong lòng lại tiêu tan đi không ít, anh khẽ nói: "Được rồi, ngủ tạm một đêm vậy, phòng làm việc lộn xộn lại phải dọn dẹp.
Chiếc giường này vốn là của Mộc Tiêu Kiều, mùi hương rất giống mùi hương trên người cô ta, khi ôm tấm đệm đắt tiền làm bằng vải tơ thì có cảm giác như đang ôm Mộc Tiêu Kiều vậy, khiến Tần Minh có phản ứng sinh lý.
Mộc Tiêu Kiều đột nhiên nói: "Đừng có làm chuyện xấu trong chăn của tôi nữa đấy."
Tần Minh buồn cười, anh nghiêng đầu hỏi: "Ví dụ như?"
Mộc Tiêu Kiều vẫn nói với giọng lạnh như bằng: "Quay tay" "..." Tần Minh câm nín, mặc dù anh khá mạnh 11 trên phương diện đó, nhưng trước khi anh có bạn gái Lý Mộng thì thật sự chưa từng quay tay" bao giờ, anh nói: "Tôi không phải người như vậy, nếu tôi muốn đến nỗi không nhịn được thì nửa đêm tôi sẽ đánh úp cô."
Không ngờ Mộc Tiêu Kiều lại rất bình tĩnh, cô ta nói: "Dưới gối của tôi có cây kéo, nếu anh dám làm xằng bậy thì tôi dám ra tay"
Tần Minh không rét mà run, người phụ nữ này thật độc ác, nhưng ai thèm tảng núi băng nhà cô chứ, muốn chết cóng người ta à?
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, hôm sau Tần Minh trở lại trường học, tới gần kỳ thi cuối kỳ, anh cũng nhất định phải cố gắng học tập, còn phải đối phó với Mine Hathaway một trong bốn vị nguyên lão muốn kiểm tra học vấn của mình, anh không thể tới trễ một giây một phút nào.
Giữa trưa tan học, Triệu Lập Ngưu lại hỏi: "Tiểu Minh, sao trên người cậu lại có mùi hương của phụ nữ? Rất dễ chịu, chắc là nước hoa đắt tiền nhỉ, tối hôm qua Trương Tiểu Nghiên đã trở về mà cậu lại không trở về, ra ngoài chơi gái hả?"
Tần Minh híp mắt lại, ngày hôm qua anh ngủ trên giường của Mộc Tiêu Kiều, lúc dậy thì trên người toàn là mùi hương của phụ nữ, anh cũng không còn cách nào cả.
Tôn Chí Bằng nói: "Tiểu Minh cũng không phải loại người như vậy, tôi thấy Tiểu Minh lại tìm được bạn gái mới rồi, lần này là ai vậy? Hoa hậu giảng đường nào thế? Có phải là trường bên cạnh không?" Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!
Tần Minh lườm bọn họ và nói: "Nói tôi làm gì? Các cậu đã tán được ngự tỷ và nữ thần của các cậu chưa?"
Hai người lập tức trưng ra vẻ mặt buồn bã, sau đó lắc đầu thở dài: "Chưa tán được."
Lương Thiếu Dũng cười ha hả: "Với dáng vẻ to lớn như gấu của hai cậu thì tán gái kiểu gì? Lại còn không đẹp trai và gan dạ như tôi, cũng không có khí chất dịu dàng như Tần Minh, cả ngày chỉ thích ngoài lạnh trong nóng, không tán được gái à? Nào nào nào, đi ăn cơm thôi."
Bốn người sóng vai nhau đi về phía tiệm cơm, nhưng mới đi đến chỗ hành lang thì đụng phải một cô nàng xinh đẹp, là Mộc Tư Thuần.
Cô ta đội chiếc mũ che nắng, áo phông Prada màu đen, đeo chiếc túi Hermes, mặc một chiếc váy lụa màu be, lộ ra một đôi chân dài vừa trắng vừa mịn, vừa trẻ trung lại thời thượng. ực ực, ba người Triệu Lập Ngưu nhìn thấy Mộc Tư Thuần cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, một cô gái thật xinh đẹp.
Mộc Tư Thuần khoanh tay, cô ta nói với vẻ mặt hung dữ: "Tìm anh. Ba người khác hãy cho tôi mượn Tần Minh" "Trời đất ơi, đúng là hoa hậu giảng đường của đại học bên cạnh." Ba người Triệu Lập Ngưu, Tôn Chí Bằng còn có Lương Thiếu Dũng đều sợ ngây người, chẳng trách đêm qua Tần Minh tham gia lễ cưới của bạn mà không về, hóa ra lại tán được cô em xinh đẹp này, e là chẳng phải đã tán đổ rồi sao? "Ôi, lòng tôi đang rỉ máu." Triệu Lập Ngưu vừa đi vừa ôm ngực, anh ta nói: "Tại sao tôi lại không tán được một cô em như vậy nhỉ."
Tôn Chí Bằng giơ ngón cái lên với Tần Minh và nói: "Người anh em, mặt dày đấy, ngay cả tường tôi cũng không phục, lại đi phục cậu."
Lương Thiếu Dũng cũng hát với vẻ cảm khái: "Chúng ta không giống nhau, không giống nhau...
Ba người anh em cùng phòng ký túc xá đã thức thời rời đi, Tần Minh tức giận nói: "Làm gì? Tìm tôi để đánh?"
Mộc Tư Thuần cười tủm tỉm và nói: "Anh rể. tôi đã bị ba mắng cho một trận, tôi không nên cướp điện thoại, lại còn vứt điện thoại của anh, tôi tới tìm anh để xin lỗi, mời anh ra ngoài ăn một bữa cơm, thưởng cho chút thể diện chứ sao."
Hôm nay mặt trời mọc đẳng tây à? Không ngờ Mộc Tư Thuần lại khuất phục trước mình? Cô ta không giống loại người bị ba mắng mấy câu thì sẽ chịu khuất phục.
Hai tay Mộc Tư Thuần chống nạnh, cô ta hờn dỗi nói: "Thế nào? Được thưởng mà không hãnh diện à? Tôi đã nhận lỗi với anh rồi, anh còn không đồng ý hay sao? Dù sao cũng là người một nhà, chị tôi còn bảo tôi chung sống yên bình với anh đấy."
Tần Minh nói: "Cô chờ ở cổng trường của tôi, tôi cất sách vở xong sẽ ra ngoài."
Mộc Tư Thuần liếc nhìn bóng lưng của Thần Minh, nụ cười dần tắt rồi biến thành vẻ đắc ý và gian xảo: "Hừ hừ hừ, tôi đây đã ra tay mà còn không dễ dàng "xử" được tên khốn nhà anh sao? Anh dám tát tôi một cái? Ngay cả ba tôi cũng không nỡ đánh tôi mà anh lại dám đánh? Anh chỉ là một thắng ở rể vô dụng, tôi muốn anh biết rõ địa vị của mình trong cái nhà này"
Mộc Tư Thuần lấy điện thoại di động ra, cô ta gọi điện thoại và nói: "A lộ, các chị em, mọi người chuẩn bị xong chưa?"