“Oh my God, không thể nào” Đám giặc Tây xung quanh thán phục ra tiếng.
"What the fuck?"
“Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được, cách xa mười hai bước đấy.”
Triệu Tinh cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời, tuy tình báo nói rằng Tần Minh bắt đầu tập võ, nhưng cũng chỉ được nửa năm mà thôi.
Phát súng này của Triệu Tinh bắn lên trời.
Tần Minh dùng một tay cướp lấy súng săn, tuy Triệu Tinh khỏe nhưng sức lực không lớn bằng anh.
Sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng có thể giết chết Tần Minh bằng một phát súng, thế nhưng lại xảy ra sự cố. Ai có thể ngờ được cách xa mười bước
mà thằng nhóc này còn có thể vọt tới trước mặt bà ta trong thời gian nhắn như vậy?
Người tính không bằng trời tính.
Vút!
Một tên sát thủ lập tức xông về phía Mộc Tiêu Kiều
hòng bắt cô ta làm con tin.
Tần Minh tức giận giơ súng săn lên, nã súng bằng một tiếng, hạ gục tên sát thủ vừa mới chạy được vài bước kia.
Ngay sau đó, một tay Tần Minh kéo tay Mộc Tiêu Kiều,
một tay cầm súng chỉ vào Triệu Tinh, nói: “Muốn giết tôi à? Cả nhà bà chẳng có bản lĩnh ấy đâu. Tôi bị các người đùa bỡn hai mươi mấy năm, chịu đựng mọi đau khổ, sau khi tiếp quản Tập đoàn Hoàn Vũ tôi có thể xóa bỏ phần nào thù hận. Nhưng bốn người nhà bà cứ dây dưa thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn”
Nói thì nói thế nhưng Tần Minh lại do dự không nổ súng ngay, nói cho cùng Triệu Tinh là mẹ của Thường Tuyết.
Mà Thường Tuyết được Tần Minh sắp xếp ở trong khách sạn ở thành phố Đại Dung, nếu anh giết chết Triệu Tinh thì sẽ tạo thêm một kẻ thù cho mình. Oan oan tương báo, chẳng phải là lời nguyền từ đời ông nội mình năm xưa hay sao?
Tần Minh không thích như thế.