Khi anh ra ngoài, hai anh em Lâm Chính Kỳ và Lâm Vũ Nhu đã đợi rất lâu rồi.
Lâm Chính Kỳ nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ đội của Tần Minh, còn việc tối qua anh không ở cùng em gái mình, trong lòng rất oán trách, tỏ thái độ với Tần Minh: "Cậu Tần, cậu đến hơi muộn đấy. Nếu không đợi cậu thì chúng tôi đã đi từ lâu rồi, làm lỡ giờ lành đưa tang rất không hay."
Tần Minh vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi say rượu, không biết mình đã làm gì nữa, còn ngủ không biết gì. Chúng ta xuất phát luôn đi."
Lâm Chính Kỳ nói: "Vẫn chưa niêm phong quan tài, Vũ Nhu nói rằng cậu muốn đến từ biệt, vốn dĩ tôi không muốn làm như vậy, đó là khinh nhờn người đã khuất. Nhưng thân phận của cậu đặc biệt nên cho cậu cơ hội này."
Tần Minh trong lòng cảm động, Lâm Vũ Nhu đã giúp anh xua tan nghi hoặc.
Anh nói: "Anh không tin tôi hay là sợ tôi thế?"
Lâm Vũ Nhu đột nhiên không biết phải làm sao, nhưng Tần Minh không truy đến cùng, bước đến trước quan tài, những ngày bằng giá này không cần đến công nghệ bảo quản lạnh gì cả. Tần Minh đẩy nắp quan tài ra liền nhìn thấy chị Bạch Anh đang lặng lẽ nằm bên trong.
Lúc đầu còn thử sức vài chiếu với anh, luôn theo sát bên cạnh Lâm Vũ Nhu, càng là người đã giúp đỡ rất nhiều trong lúc chống lại kế hoạch của Thường Hồng Hi.
Anh không khỏi nắm chặt tay, trong lòng xúc động.
Tuy rằng đã biết sự thật này từ lâu, nhưng Tần Minh vẫn bị đả kích rất lớn, để giữ bí mật cho anh đã khiến nhiều người phải mất mạng.
Tần Minh nhẹ nhàng đóng nắp quan tài lại, người nhà họ Lâm bên cạnh cũng nhanh chóng bắt đầu niêm phong quan tài.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu, anh biết rằng chị Bạch Anh là người đã nhìn Lâm Vũ Nhu lớn lên, cái chết của chị Bạch Anh cũng là một sự đả kích lớn đối với Lâm Vũ Nhu, có lẽ trong lòng cô ta đã kìm nén điều gì đó.
Nhưng Tần Minh không quan tâm được nhiều như vậy, anh cho rằng anh và nhà họ Lâm cuối cùng cũng không phải là người một nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!