Tần Minh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Sau này biết được sự thật mới phát hiện cô cũng bị ép thôi, thực ra chúng ta đều là những quân cờ đáng thương”
Thường Tuyết giật mình, cay đắng nói: “Bởi vì đó là nhiệm vụ ba giao cho tôi, trong lòng tôi cũng không muốn đối xử với anh như vậy, tôi muốn chơi với anh hơn. Sau này làm hỏng việc nên bị ba tôi đưa đi.
Tần Minh, tôi chẳng có chút hứng thú nào với thù hận của đời trước cả, cho nên tôi cũng chẳng có cảm giác gì khi ba tôi thua.
Tất nhiên chuyện này khiến tôi mất đi số tiền tiêu vặt mà tôi có thể tùy tiện tiêu xài, trong lòng tôi vẫn rất khó
chịu, mẹ tôi cũng đang tìm tôi khắp nơi.”
Tần Minh nghe thể thì cảm thấy, có vẻ có thể giành lấy Thường Tuyết về phía mình.
Cô ta cũng không quá thù địch với mình, nếu lấy cô ta để dẫn dắt và làm mẫu cho những cấp dưới cũ của nhà họ Thường thì có thể những thuộc hạ trung thành đó sẽ nghiêng về phía anh.
Tần Minh đang muốn nói tiếp thì chàng trai vừa rồi theo đuổi Thường Tuyết lại chạy ra, bảo: “Này, cậu tên là gì? Có gan đấu một trận không?”
Tần Minh thắc mắc hỏi: “Mắc mớ gì tôi phải đấu với anh?”
“Phương Cửu Thông tôi khó chịu, cậu cướp người phụ nữ tôi vừa gặp đã yêu, không đập cậu một trận thì trong lòng không thoải mái”
Tần Minh không vui nói: “Anh có bệnh à? Anh khó chịu thì khó chịu chứ, thế kỷ nào rồi mà còn giống như bọn cướp thế?”.
Lúc này, người của tiểu đội ám sát ở xung quanh lập tức xông ra, muốn giải quyết rắc rối cho Tần Minh.
Tần Minh khẽ nâng cánh tay lên, tỏ ý bảo những người này đừng lộn xộn, anh cũng không đến nỗi đi sợ một chàng trai thần kinh đột nhiên xông ra.
Phương Cửu Thông nói: “Ồ? Cậu là người luyện võ, còn dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, đúng là sợ chết”.