Tần Minh khinh thường đáp: “Hừ, ông cụ Hoàng đã nói thế thì tôi đây.”
Bỗng nhiên, một người phụ nữ có khí chất hơn người bước ra nói: “Tần Minh, cậu đến rồi à?”
“Hả? Cô Mộc?” Tần Minh vẫn xưng hô như con rể nhà họ Mộc.
Mộc Thư Vân nói: “Ông cụ Hoàng, Tần Minh là con rể nhà họ Mộc chúng tôi, tuổi trẻ tài cao, công phu cũng giỏi mà chuyện kinh doanh cũng thu được rất nhiều tiền. Sao có thể nói đi là đi chứ? Cậu ấy muốn đi mà sao ông không thử giữ cậu ấy lại xem”
Tần Minh nghe xong thì mừng thầm, anh bị người ta đuổi đi, giờ lại thành là anh muốn đi rồi.
Anh thấy biểu cảm của Mộc Thư Vân hơi khác thường thì cũng hiểu.
Anh nói xuôi theo ý của Mộc Thư Vân: “Cô đã nói thế thì tôi cũng xin nghe”
Mộc Thư Vân lập tức kéo Tần Minh ra, nói: “Tôi có mấy cậu muốn nói với cậu, ra đây một lát đi.”
Mộc Thư Vân kéo Tần Minh đi thẳng vào đội của mình, nói: “Vừa này cậu suýt bị họ lừa rồi. Mục đích của họ là quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc mà cậu đang cầm ấy”
Tần Minh không đồng ý lắm: “Cô, cái này có gì mà quan trọng chứ? Họ dám dùng sức mạnh chắc?”
Mộc Thư Vấn đáp: “Mọi chuyện đầu có đơn giản như cậu nghĩ đâu. Đám người Hoàng Thăng Cửu đang chờ cậu từ bỏ thân phận người của Hoàng Phái rồi đi tìm Trương Toàn Chân đấy”.
Vẻ mặt Tần Minh trầm xuống: “Cô, chuyện này có gì đâu, họ mà dám bắt nạt nhà họ Mộc thì cứ cử người nào đến thì tôi sẽ giết người đó.”
Mộc Thư Vân lắc đầu, nói với vẻ ẩn ý: "Nhà họ Mộc chúng tôi không thể lúc nào cũng ngồi đó đợi cậu đến được. Những lúc cậu không có mặt thì tình hình nhà chúng tôi cũng sẽ vẫn thế thôi. Nếu như cậu làm loạn ở Hoàng Phái thật thì chúng tôi, rồi cả Hải Đường sẽ không thể ở lại Hoàng Phải được nữa.”
Tần Minh buồn phiền nói: “Dùng biện pháp mạnh không được, biện pháp nhẹ cũng chẳng xong.