“Nhưng lâu năm như vậy rồi cô giáo em mới lên chức từ người đầu tư lên. thành người quản lý. Không có quan hệ gì cả, vậy nên bà ấy mới kéo ông cụ Mộc đến đây để giúp đỡ. Bởi vì ngày xưa ông cụ Mộc đã từng là bạn cùng lớp với ông cụ của nhà họ Hoàng”
“Bây giờ xem ra bữa tiệc này cũng khó ăn đấy”
Tần Minh nhíu chặt chân mày, sau đó quay đầu lại nhìn về phía vợ chồng Mộc Hải Nhiễm đang đứng trong đám đông, lúc này Mộc Tư Thuần cũng đã đứng lẫn vào nhóm người trẻ để nói chuyện rồi.
Hầu như tất cả mọi người trong sảnh đều đang nhìn về phía Mộc Hải Nhiễm.
Tần Minh nói khẽ: “Tốt nhất là mấy người đó đừng có làm bừa gì. Nếu không thì tôi sẽ quậy tung cái Hoàng Phái lên đấy”
Nghe thấy Tần Minh nói vậy, Nhiếp Hải Đường lại thầm cảm thấy lo lắng.
Tần Minh càng đứng ra bảo vệ nhà họ Mộc thì quan hệ giữa anh với nhà họ Mộc sẽ càng thân thiết với nhau hơn, mà như thế thì quan hệ cạnh tranh giữa cô và Mộc Tiêu Kiều sẽ càng gay gắt hơn. Dù rằng đây là chuyện không liên quan đến mình nhưng Nhiếp Hải Đường lại cảm thấy rất đau đầu.
Nhiếp Hải Đường cắn răng: “Không được, mình phải nghĩ cách để cứu nhà họ
Mộc”
Nhiếp Hải Đường rất sốt ruột, nếu như nhà họ Mộc gặp phiền phức, hoặc là dính vào chuyện gì đó liên quan đến hô hấp pháp gia truyền của nhà họ Mộc, mà bản thân nhà họ Mộc thì lại không thể cản chuyện đó lại, rất dễ dẫn đến kết cục bị lụn bại.
Tất nhiên là Tần Minh sẽ không trơ mắt ra nhìn nhà họ Mộc bị lụn bại rồi, chắc chắn là anh sẽ ra mặt giúp nhà họ Mộc.
Mà nếu anh ra mặt thì chẳng phải là sẽ khiến quan hệ giữa anh và Mộc Tiêu Kiều sẽ càng thân thiết hơn sao?
Trước kia, do cô không ở cạnh Tần Minh nên Mộc Tiêu Kiều mới có cơ hội chen vào.
Lần này cô không thể đi theo vết xe đổ lần trước nữa rồi.
Nhiếp Hải Đường nói: “Anh ra chỗ kia nhờ thử ông Hoàng Thăng Cửu xem. Để em đi ra hỏi người nhà họ Mộc xem tình hình thế nào rồi”
Tần Minh ngạc nhiên nói: “Hải Đường, em đồng ý giúp nhà họ Mộc à?”
Nhiếp Hải Đường chống tay lên hồng rồi tức giận nói: “Mộc Thư Vân là cô giáo của em, bà ấy là con gái của ông cụ Mộc. Với cả, quan hệ giữa em và nhà họ Mộc cũng khá thân thiết mà. Mặc dù bây giờ em và Mộc Tiêu Kiều đang cạnh tranh với nhau nhưng cô Mộc có sai gì đâu. Người sai là đồ trăng hoa anh ấy.”
Tần Minh cảm thán: “Hải Đường, anh không ngờ là em lại có thể bỏ thành kiến của mình sang một bên như vậy.”
Nhiếp Hải Đường nặng lòng đưa tay ra, nhéo vào hông Tần Minh, mãi đến khi anh phải cầu xin tha thứ vì quá đau mới thôi.
Sau khi hai người tách nhau ra, Nhiếp Hải Đường đang định đi gặp những người lãnh đạo cấp cao của Hoàng Phái để nghe ngóng tình hình, nào ngờ lại gặp hai anh em Mộc Tiêu Kiều và Mộc Chiêu Dương đang đi đến.
“Uầy, đây chẳng phải là Nhiếp Hải Đường sao?” Mộc Chiêu Dương khá bất ngờ khi thấy một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Quảng ở đây.
Nhiếp Hải Đường khẽ gật đầu rồi đáp: “Chào anh Mộc”
Mộc Chiêu Dương cảm thán: “Ngày trước