“Sao chuyện này bị đồn nhanh thế?” Tần Minh thầm mắng.
Vốn dĩ bản thân anh cũng rất đau lòng khi từ chối Tôn Thường Hi, nhưng mà anh không thể không làm vậy được.
“Anh cũng đã ly hôn với chị gái em rồi, tại sao em lại không thể chứ?” Mộc Tư Thuần nói: “Anh nói xem em có gì thua kém chị em chứ? Em còn trẻ hơn chị ấy nữa.”
Nghe cô ta nói vậy, Tần Minh không kiềm lòng được mà nhìn trộm Mộc Tư Thuần, cô ta mặc váy màu lam nhạt, cánh tay trắng trẻo, mịn màng, bộ ngực đầy đặn, trên mặt là nụ cười mê người tràn đầy vẻ trẻ trung, chẳng có mấy người đàn ông lại có thể từ chối được một người đẹp thế này.
Tần Minh cũng đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, mỗi người đẹp theo một kiểu, Mộc Tư Thuần cũng không ngoại lệ, nếu nói cô không quyến rũ thì đúng là đang nói dối rồi.
Nhưng Tần Minh không thể phạm sai lầm tiếp được. Anh đẩy Mộc Tư Thuần ra, nói: “Đi đi, anh rể của em là người dùng đầu óc để nhìn người khác chứ không phải là người nghĩ bằng nửa thân dưới. Em cũng đừng đoán mò nữa, mau đi xem xem ở đây có ai đẹp trai không?
Nói xong, Tần Minh vội vàng chạy đi chỗ khác, tránh việc lại bị bắt lấy.
Sau khi Tần Minh né đi, Mộc Tư Thuần tức giận giậm chân, nhưng không ai biết rằng Nhiếp Hải Đường đứng lẫn trong đám người, nhìn cảnh này từ nãy đến giờ. Khi cô thấy Tần Minh không bị Mộc Tư Thuần quyến rũ, cô liền cảm thấy ngọt ngào như ăn một thìa mật ong vậy.
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi thì coi như anh là đồ trăng hoa có điểm dừng”
Nhiếp Hải Đường bước nhanh đến chỗ Tần Minh, hỏi: “Anh giải quyết xong chuyện của nhà họ Mộc rồi à?”
Tần Minh đáp: “À, Hải Đường. Không có gì đâu, chỉ là mấy ông lão có lòng tham không đáy ấy mà. Họ muốn đòi lấy quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc, anh ôm chuyện đó vào người mình rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!