Nhưng anh biết rất rõ, nếu đối mặt vào những lúc sống chết thật sự thì hai chiều này anh đều không thể dùng nổi, thậm chí nếu đánh không khéo còn có thể bị người ta nã cho phát sáng chết luôn.
Bản thân Tần Minh cũng muốn học thêm vài kỹ xảo để chiến đấu thực tiễn nữa.
Trên võ đài, các mục đấu võ lần lượt được thay đổi, hết mục này đến mục khác, mọi người ngồi ngoài xem rất hăng say.
Trần Mục Linh nói với vẻ thán phục: “Mấy người kia lợi hại thật đấy, tấm ván gỗ dày như vậy mà họ chỉ dùng một ngón tay thôi cũng đánh xuyên qua được.”
Triệu Mộng Hoa đáp: “Họ đã được học bản lĩnh thật sự đấy, khác hẳn với những trận đấu quyền anh. Với cả ở đây thu phí rất đắt nên chẳng có mấy ai đăng ký dự thi. Hoạt động ngày hôm nay cũng coi như khá lớn đấy”
Tần Minh hơi bất ngờ: “Đàn chị Triệu hiểu rõ vậy?”
Triệu Mộng Hoa nói: “Tất nhiên rồi, ông chủ của công ty tôi có vài hoạt động giao lưu với mấy hiệp hội võ thuật thế này, cũng có làm vài chiến dịch tuyên truyền. Nói thật thì vừa nãy tôi cũng rất sợ là chuyện sẽ bị làm lớn lên, rồi công ty biết sẽ đuổi việc tôi mất. Cũng may là có Tần Minh giúp tôi gánh chuyện này.”
Tần Minh khiêm tốn trả lời: “Chuyện nhỏ ấy mà. Nhưng mà những người này mới chỉ ở trình độ sơ cấp mà thôi.”
Mọi người đều quay sang nhìn Tần Minh với ánh mắt tò mò: “Sao cậu biết?”
Tần Minh gãi đầu, anh cũng không biết phải giải thích thế nào, trước kia anh cũng đã từng đâm ngón tay vào gỗ, lúc đó anh còn từng cảm thấy khó chịu vì bài học này, đó chính là bài học nhập môn Nhất Thốn Quyền.
Trần Mục Linh mừng rỡ nói: “Đúng rồi, chuyện vừa nãy xảy ra nhanh quá, tôi còn không phát hiện ra là Tần Minh cũng biết đánh nhau. Mấy người Hàn Quốc kia đều là người tập võ, vậy mà cậu đánh một chiêu thôi là đã giải quyết xong bọn họ rồi. Tôi tưởng cậu chỉ tham gia câu lạc bộ cầu lông thôi?”