Trong sân vận động đã sớm kín người hết chỗ, Trương Hàm cầm bảng chỗ ngồi tìm một lúc lâu mới đến chỗ ngồi của mình.
Không thể không nói quen biết thí sinh dự thi đúng là rất tốt, chỗ ngồi của Trương Hàm nằm ở hàng đầu, có thể nhìn thấy rõ trên sân khấu, thiết bị âm thanh và màn ảnh lớn cũng ở ngay trước mắt.
Còn Lưu Tô, Trương Hàm đã sớm kêu Ninh Viễn Khánh sắp xếp một vị trí thích hợp rồi, anh tùy ý mua mấy món ăn vặt, chậm rãi nhấm nháp.
Không lâu sau đó, một ngọn pháo hoa được bắn lên, lúc này đa số đều đã ngồi vào chỗ, ánh đèn năm màu làm sân vận động trở nên vô cùng rực rỡ.
Sau khi MC nói một vài câu mở màn thì chậm rãi đọc ra tên của nhà tài trợ, vì trận đấu lần này được rất nhiều người chú ý, cho nên rất nhiều công thương nghiệp của Thanh Sơn đều tham gia tài trợ.
Trong đó cũng có không ít người Trương Hàm quen, nhà họ Mã của Mã Phi Dương và nhà họ Sở của phó chủ tịch hội sinh viên đều có trong đó.
Mà tập đoàn Tinh Thần là nhà tài trợ lớn nhất lại không xuất hiện, khiến mọi người rất là bất ngờ.
Nhưng bên tổ chức lần này lại lấy tên Tập đoàn Tinh Thần.
Cuối cùng, MC nói mấy câu chúc thí sinh dự thi, rồi trận đấu chính thức bắt đầu.
“Tiếp theo cho mời thí sinh số một hôm nay, Sở Vân Lan!”
Một cô gái mặc váy trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt trong sáng chậm rãi đi ra từ cánh gà, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, vô cùng ầm ĩ.
“Trước kia người này là ca sĩ nhỉ”.
Ninh Viễn Khánh từng nhắc đến thí sinh này với anh, trước kia từng ra hai album, cũng có một lượng fan nhất định, nhưng mấy bài solo sau đó đều mắc cạn, cho nên vẫn ở trong trạng thái không có gì nổi bật, thuộc kiểu nữ nghệ sĩ hạng ba.
“Hôm nay mang đến cho mọi người bài hát ‘Như khói’, cũng rất cảm ơn các fan đã đến đây vì tôi”.
Trong khán phòng vang lên tiếng hoan hô.
“Các Vân Bảo mãi mãi yêu chị!”
“Vân động cửu thiên!”
“Cố lên!”
Các fan rất hăng hái, Sở Vân Lan hơi cảm động gật đầu, hít sâu một hơi.
“Tôi ngồi trước cửa sổ,
Quay đầu nhìn,
Nhớ lại đầy trời…”
Vừa cất tiếng hát đã khiến Trương Hàm hơi ngạc nhiên, anh cũng từng nghe bài hát này, giai điệu bản gốc mang theo chút nhớ nhung và khát khao.
Còn khi được Sở Vân Lan hát ra bằng chất giọng có chút ưu sầu và khàn khàn, thì mỗi một câu đều như mang theo đầy vẻ tiếc nuối.
“Đối thủ này rất mạnh…”
Theo lý thuyết, ca khúc mở màn nhiều người chọn bài hát hào hùng hoặc vui vẻ, chủ đề như thế thường có được sự tán thành của giám khảo hơn.
Nhưng Sở Vân Lan lại làm ngược lại, vừa bắt đầu đã trực tiếp đè nén cảm xúc của mọi người.
Là người ai chẳng có tuổi thơ, vô số hình ảnh trong ký ức dần hiện lên trước mắt.
Hát xong ca khúc, mọi người vẫn còn đang nhớ về quá khứ.
Một vài fan của Sở Vân Lan hưng phấn đến mức bật khóc, đỉnh cao của cô ta lại trở về một lần nữa rồi.
Trương Hàm là một người không quá ủng hộ Sở Vân Lan cũng không nhịn được vỗ tay.
Đây chỉ là thí sinh đầu tiên của hôm nay thôi.
Tối nay Khương Phàm Thư muốn giành hạng nhất thì có hơi khó rồi.
Trương Hàm cười khổ lắc đầu.
Vì Sở Vân Lan biểu hiện quá xuất sắc, mấy người tiếp theo, Trương Hàm nghe mà vô cùng buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, MC đọc lên tên của Khương Phàm Thư, Trương Hàm mới lấy lại tinh thần.
Trương Hàm giơ biểu ngữ lên, nhưng cũng không kêu Phàm Thư Phàm Thư anh yêu em như mấy fan não tàn khác, như vậy rất ngu ngốc.
Anh vẫn muốn giữ chút thể diện.
Hôm nay Khương Phàm Thư ăn mặc rất đơn giản, quần jean màu trắng phối với áo thun màu hồng, khí chất hoạt bát linh động, vừa xuất hiện đã khiến mọi người phải chấn động.
“Wow, thí sinh này tôi thích, mười điểm! Vẻ ngoài còn đẹp hơn cả Sở Vân Lan nữa”.
“Đây là đàn chị Khương Phàm Thư của Đại học Thanh Sơn, nhân vật nổi tiếng của trường đó, liên tục đứng đầu bảng top mười ca sĩ của trường Đại học Thanh Sơn suốt ba năm”.
“Xem ra thực lực của mấy tuyển thủ hôm nay đều rất mạnh…”
Khương Phàm Thư biết rất rõ chỗ ngồi của Trương Hàm, nhìn một cái đã thấy được anh, lúc này Trương Hàm đang cố hết sức giơ biểu ngữ, mấy người bên cạnh đều hơi không vui kéo giúp anh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Hàm, cô không nhịn được bật cười, sau đó nhớ tới mình còn đang trên sân khấu nên vội vàng nhịn xuống, để tránh trở thành trò cười.
“Mọi người nhìn kìa, cô ấy đang cười với tôi đấy”.
“Gì mà cười với cậu, cậu bị ảo giác rồi hả… Rõ ràng là cười với tôi mà”.
“Có cái khỉ ấy, cậu nhìn phương hướng kia đi, sao có thể là với cậu được!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí rất náo nhiệt.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàm thầm đắc ý, các người… đều lùi về sau hết đi.
Tuy trước kia Khương Phàm Thư có không ít kinh nghiệm trên sân khấu, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với sân vận động to như thế và biểu diễn trước nhiều người như vậy.
Sau đó nhìn thấy Trương Hàm để hai tay bên miệng, lớn tiếng hô cố lên, cô thầm mỉm cười, trong mắt hiện lên sự kiên định.
“Hôm nay xin mang đến cho mọi người bài hát ‘Trắc trở’, hy vọng mọi người sẽ thích”.
Khương Phàm Thương vẫn chưa nổi tiếng lắm, người hâm mộ đến xem cũng không nhiều, nhiều nhất là một vài người hâm mộ của trường Đại học Thanh Sơn thôi.
Cho nên nghe thấy cô lựa chọn bài hát khá khó này, rất nhiều fan của Sở Vân Lan đều khá là khinh thường.
“Đây là bài hát độ khó top đầu trong tất cả các bài của anh Châu đúng không, cô gái này không biết tự lượng sức thế à? Phải biết rằng rất nhiều ca sĩ chuyên nghiệp còn không dám chọn bài này để hát trực tiếp nữa đấy”.
“Tôi chưa từng thấy người nào có thể thể hiện thành công bài hát này cả, ngay cả anh Châu cũng rất ít khi thể hiện hoàn mỹ trên concert! Cô ta? Càng không có khả năng, người đó là ai mà to gan đi lựa chọn bài hát tử vong thế”.
“Thật đáng tiếc, điều kiện ngoại hình xuất sắc như thế lại không có đầu óc! Đây là trận đấu trực tiếp cả nước, nếu hát không hay, chắc chắn sẽ bị fan bản gốc chửi chết luôn!”
Điệp khúc của bài “Trắc trở” này rất khó khống chế, thay đổi âm cao âm thấp, rất thử thách kỹ năng hát và tiết tấu hô hấp của ca sĩ, mà càng khó hơn chính là việc vừa hát đúng nhịp vừa phải thêm tình cảm vào cho nó.
Cho nên mọi người nói một cô nhóc như Khương Phàm Thư không khống chế được bài hát này cũng không phải không có lý.
Trương Hàm thì không lo lắng lắm, Khương Phàm Thư không phải một người tự thấy mình hơn người, nếu đã chọn bài hát này thì chắc chắn bản thân cô cũng đã có lòng tin.
“Bầu trời đã lâu không quang đãng,
Vẫn còn lưu lại nụ cười của anh,
Khóc rồi… Nhưng chẳng cách nào vùi lấp sự áy náy…”
Giọng hát trầm thấp hát ra mấy câu này, tiếng bàn tán khi nãy trong nháy mắt đều im bặt.
“Em chỉ có thể mãi mãi đọc lại lời ta đã trao,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!