Đêm khuya, tại một bệnh viện tư nhân xa hoa trong thành phố Duật Phong. Trong hành lang yên tĩnh, một người đàn ông thân hình cao lớn, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, vừa định lấy bật lửa ra, liếc mắt nhìn trên tường có bảng hiệu cấm hút thuốc, liền gở điếu thuốc từ trên môi xuống, đặt ở trong lòng bàn tay vò nát.
Lăng Cận Dương khẽ cúi đầu, mặt mũi lạnh lùng, trên chân anh là đôi giày da màu đen bóng loáng, bước đi trên mặt đá cẩm thạch sáng bóng vang lên âm thanh “cộp cộp” lặp đi lặp lại không dứt bên tai.
Sau đó không lâu, Tống Đào mặc áo choàng trắng đẩy cửa phòng bệnh bước ra, nhìn Lăng Cận Dương đi tới.
“Tình hình như thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì lớn.” Thấy vẻ mặt chắc chắn của Tống Đào, không giống như trả lời lấy lệ.
Nhìn chân mày Lăng Cận Dương nhíu chặt, Tống Đào giơ tay vỗ vai anh rồi cười: “Tối nay cô ấy bị hù dọa đến mức hoảng sợ, người hơi phát sốt, tôi đã chăm cứu cho cô ấy, nhanh chóng có thể tỉnh lại.”
Đến lúc này, vẻ mặt căng thẳng của Lăng Cận Dương mới dãn ra, anh gật đầu một cái, xoay người đi tới phòng bệnh.
Tống Đào mím môi cười khẽ, bảo y tá trực đêm chú ý nhiều một chút, nếu có trường hợp nào ngoài ý muốn thì thông báo cho anh biết, sau đó anh liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi bệnh viện.
Thiết bị phòng chăm sóc đặc biệt cực tốt, máy phun khí tỏa ra lớp sương mù bao phủ.
Nhẹ nhàng đi tới bên giường, Lăng Cận Dương cúi người, nhìn cô chăm chú, thấy sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi đỏ thắm gần như trong suốt. Mặc dù cô đang ngủ, nhưng đôi mày thanh tú nhíu lại thật sâu, môi trái tim mím chặt, một bộ dáng vô cùng đáng thương.
Thở phào một hơi, điện thoại di động trong túi Lăng Cận Dương rung lên, anh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, sau đó rất nhanh xoay người đi vào. Cởi áo khoác trên bộ y phục tiện tay để vào ghế sofa, sau đó mở nút áo sơ mi trên cổ ra.
Anh gác chéo chân lên nhau tựa lưng vào ghế sofa mềm mại, trên gương mặt tuấn tú có chút lo lắng, nhà họ Lưu gặp chuyện không may, anh lập tức cảm nhận được có chuyện không hay, anh chỉ sợ có người mượn cơ hội gây chuyện, cho nên phái người đi kiểm tra xem thi thể có chính xác không, nhưng quả thật là chính xác, cũng không có bất cứ manh mối nào khác.
Thời điểm Vi Kỳ Hạo và Lưu Tranh đánh nhau anh cũng nhìn thấy. Mặc dù trước sau chỉ hơn một tháng, anh cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm, nghe thông tin từ người khác, Lưu tranh chết đi là ngoài ý muốn, không hề giống do đánh nhau, khả năng lớn nhất là do trong người Lưu Tranh có bệnh, do phát bệnh mà chết.
Sáng sớm ngày mai sẽ có kết quả truyền ra ngoài, anh đã bắt đầu đề phòng, có thể có người vẫn còn muốn xuống tay. Có can đảm động thủ trước mắt anh, e rằng nhà họ Lưu chưa đủ sức, nhìn thông suốt anh rõ ràng như vậy, có thể bắt đầu từ Đồng Niệm mà ra tay chỉ có Chử Tuấn.
Trên mặt Lăng Cận Dương hết sức u ám, anh mím môi, nhớ lại trong hộp giấy dính đầy máu của Rella, còn có bộ dáng bị dọa đến run rẩy của Đồng Niệm, anh nắm chặt năm ngón tay đến mức trên mu bàn tay gân xanh nổi cả lên.
Lấy tay vuốt cằm, Lăng Cận Dương gạt suy nghĩ qua một bên, anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, như người đang mất hồn. Hồi lâu, anh lấy lại tinh thần, đã thấy người trên giường bệnh, hai chân co lại, đôi vai khẽ run rẩy.
Ánh mắt trầm xuống, mím môi anh đứng lên đi tới giường bệnh ngồi xuống.
Trên giường bệnh cô nằm quay lưng về phía anh, Lăng Cận Dương vén chăn cô che trên đầu ra, quả nhiên thấy cô đang khóc.
Khe khẽ thở dài, đưa tay Lăng Cận Dương ôm cô ngồi dậy đặt ở trên đùi, tay phải vuốt lưng cô, dịu dàng thì thầm: “Đừng sợ, không có việc gì hết.”
Đồng Niệm níu lấy áo anh, đôi mắt đen đầy nước mắt, “Tại sao, tại sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Tàn nhẫn?
Ôm cô vào trong ngực, đôi mắt Lăng Cận Dương khẽ lay động, môi mím chặt thành một đường thẳng. Thế giới này, vốn là rất tàn nhẫn. Anh cố gắng để cho mình thật lớn mạnh, chính là vì muốn bảo vệ người bên cạnh anh, không phải chịu đựng bất kỳ sự tàn nhẫn nào!
Cúi đầu nhìn người trong ngực, Lăng Cận Dương dịu dàng lau nước mắt cô, Rella là do anh ôm về nhà, làm bạn ba năm nay tình cảm vô cùng sâu đậm, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
Két két ——
Cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng, y tá đẩy cửa đi vào, đặt xong bữa ăn tối lên bàn, liếc thấy hai người đang ôm nhau, cười khẽ rời đi.
Toàn thân Đồng Niệm mềm nhũng, không còn một chút sức lực, Lăng Cận Dương ôm cô đặt lại trên giường, kê gối ở ngang lưng cô, để cho cô ngồi thoải mái một chút. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, chân mày anh nhíu chặt hơn, nhanh chóng mở hộp giữ nhiệt ra, đổ cháo vào trong chén.
Bưng chén cháo lên, d’đ/l/q’d Lăng Cận Dương đưa muỗng đến môi cô, nhẹ giọng bảo: “Há miệng ra.”
Tối hôm qua từ lúc Rella mất tích, trong lòng hết sức bất an, cả ngày cũng không có ăn gì, cô cảm thấy trong dạ dày hết sức khó chịu, không muốn ăn một chút nào.
Hốc mắt Đồng Niệm ê ẩm, nhìn anh cầm cái muỗng đưa tới, miễn cưỡng há miệng ăn một chút. Mắt chợt hiện lên hình ảnh máu chảy đầm đìa trong hộp giấy, sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, che miệng vén chăn lên chạy xuống giường.
Che miệng chạy vào phòng vệ sinh, Đồng Niệm mệt lả người quỳ gối bên bồn cầu, hai tay vịn mép bồn cầu, cúi đầu nôn mửa.
“Niệm niệm. . .” Lăng Cận Dương chạy vào theo cô, thấy cô ngồi dưới đất, ói đến trời đất mù mịt, trên mặt anh đầy vẻ lo lắng. Anh cầm lấy khăn lông, đứng ở phía sau, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, hy vọng cô thấy dễ chịu hơn.
Ói hết những gì có trong dạ dày ra, cho đến khi chỉ còn nước vàng, trên trán Đồng Niệm đã đổ đầy mồ hôi, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Chỉ cần nhớ đến tình trạng bi thảm của Rella, trong dạ dày lại cuồn cuộn khó chụi.
Cảm thấy trong dạ dày một trận co rút, Đồng Niệm đưa tay che miệng lại, đau đớn cúi người xuống.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy cô khổ sở Lăng Cận Dương nhíu mày, không ngừng hỏi cô.
Đồng đọc hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi, giọng nói cực kỳ nhỏ, “Bao tử đau.”
Sắc mặt Lăng Cận Dương lạnh như băng, đưa tay ôm cô từ dưới đất lên, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô trên giường. Anh nhấn nút đèn đỏ trên đầu giường, gọi y tá.
Nhanh sau đó, y tá bước nhanh vào, sau khi hỏi thăm tình hình cặn kẽ, nói là do hệ thần kinh trong dạ dày bị co rút, đưa cho cô một viên thuốc bao tử, để cho cô giảm đau.
Y tá nhìn chén cháo trên bàn, lại nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường, lập tức cười nói: “Bệnh nhân ăn rồi hãy uống thuốc, sẽ rất nhanh chóng giảm đau. Nếu như cô ấy không muốn ăn thì không nên ép, ăn ít cũng sẽ không thấy đói bụng đâu.”
Nghe y tá nói, khiến Lăng Cận Dương hơi sửng sốt, trên gương mặt lạnh lùng thoáng qua một tia khác thường.
Theo dõi một lát, thấy Đồng Niệm cũng không có xuất hiệu triệu chứng gì khác, y tá gật đầu một cái, dặn dò tối nay chỉ cần cho cô uống nước ấm, không cần ăn gì hết, sau đó rời đi.
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người bọn họ, chung quanh rất yên tĩnh.
Đồng Niệm ăn rồi uống thuốc, trong dạ dày đỡ đau hơn rất nhiều, cô mở mắt, nhìn thấy người ngồi bên mép giường, đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng giống như cô từng quen biết, làm trái tim cô đập mạnh lên một cái.
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Chống hai tay Đồng Niệm ngồi dậy, cầm ly nước ấm trên bàn uống một hớp.
Lăng cận giương mím môi không nói gì, nhìn đồng hồ, đã là hai giờ đêm, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Em ngủ đi, anh sẽ trông em.”
“Không cần.” Đồng Niệm không hề nghĩ ngợi nhanh chóng cự tuyệt, “Tôi không cần anh giúp.”
Nhìn ánh mắt xa cách đầy quật cường của cô, khiến trong lòng Lăng Cận Dương vô cùng tức giận, nhìn bộ dáng kháng cự kia mà trái tim của anh giống như bị ai đó hung hăng đâm bị thương. Anh cười lạnh một tiếng, trầm mặt đứng lên, cầm áo khoác bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng anh biến mất, Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, cô cầm điện thoại di động lên xem đồng hồ, mím môi để xuống.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, mây đen nặng nề che kín ánh trăng sáng.
Đôi tay Đồng Niệm ôm đầu gối, tựa đầu lên, chung quanh rất yên tĩnh, chỉ có máy phun khí phun ra hơi nước nghe tiếng xì xạc, cô hít hít mũi, hốc mắt lần nữa nóng lên .
Ba năm trước đây, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Rella, cô rất thích, bộ lông xù màu nâu, cùng đôi mắt đen nhánh long lanh của nó, mỗi lần thấy cũng làm cho đáy lòng mềm mại, không nở tổn thương nó.
Tại sao những người đó lại nhẫn tâm hạ độc đối với một con vật vô tội như vậy. Khuya ngày hôm trước, nó còn nằm bên chân cô nô đùa, d’đ/l/q’d cô còn mang nó đi tắm, dùng máy sấy sấy khô lông cho nó, cô nâng nó lên cao, dựng ngược đầu nó xuống, trách nó quá béo, kêu nó giảm cân, nó bị dọa sợ đến nỗi phải chui vào đáy giường trốn, thật lâu sau đó mới chui ra ngoài.
Đồng Niệm nhắm mắt lại, trước mắt toàn là máu, cô giật mình mở mắt ra, trên trán nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chậm rãi cúi đầu, cô nhìn đôi tay mình, hình như còn lưu lại hơi ấm của Rella, nhớ tới đôi mắt đen ướt nhẹp của nó, nước mắt không kìm được rơi xuống, “Rella. . . ”
Cúi đầu thì thầm, nhớ lại thời gian thật lâu trước đây. Mỗi lần thấy cô nó vui mừng chạy tới, ở trên người cô nũng nịu, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Hiện tại, cô không bao giờ có thể chạm được vào thân hình mập mạp nhỏ bé của nó nữa rồi.
“Ưmh ——”
Đồng Niệm chống đôi tay ở trước ngực, nước mắt mãnh liệt tràn ra, cô cắn môi thật chặt. Trong đầu hiện ra tình trạng bi thảm của Rella lần nữa, trái tim cô siết chặt, đau không thở nổi, những người đó ruốt cuộc có bao nhiêu dã tâm, mới có thể xuống tay ác độc như vậy!
Vùi đầu vào gối, Đồng Niệm kiềm chế tiếng khóc của mình, cô tự trách bản thân, nếu như cô chăm sóc Rella tốt hơn, nó cũng sẽ không chết đáng thương như vậy.
Cũng không biết khóc bao lâu, Đồng Niệm tựa vào đầu giường ngủ mất, cô nhẹ nhàng nức nở, đôi mày thanh tú nhíu chặt, ngủ không hề ngon giấc. Thật lâu sau, cô giật mình mở mắt, trong đôi mắt cực kỳ hoảng sợ.
“AAAA!”
Nghe tiếng cô thét lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đàn ông chạy vào, vẻ mặt nghiêm nghị: “Làm sao vậy?”
Sau khi thấy rõ người trước mặt, đầu tiên Đồng Niệm ngẩn ra, rồi sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi gặp ác mộng.”
Lăng Cận Dương thở phào một cái, khuôn mặt âm trầm, anh nhíu mày đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Vốn tưởng rằng anh đã rời đi, thế nhưng anh vẫn không đi sao?
Đồng Niệm cúi đầu, ngầm thở dài, trong đáy lòng có một loại cảm giác không diễn tả được. Đôi tay cô ôm lấy bả vai, im lặng không nói gì.
Thấy đôi vai khẽ run rẩy của cô, tức giận trong lòng Lăng Cận Dương cũng tan đi, anh đặt áo khoát trên ghế sofa, xoay người ngồi ở mép giường, ánh mắt nặng nề.
Lúc nãy vì vô cùng tức giận Đồng Niệm nên anh cầm chìa khóa xe rời đi, nhưng còn chưa mở cửa xe ra, anh đã quay trở lại. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, để cô một mình trong bệnh viện, anh thật sự không yên tâm, cho nên cũng không muốn so đo với cô. Chỉ sợ cô lại náo loạn, nên ngồi ở ngoài hành lang.
Nếu không phải nghe tiếng thét chói tai của cô, anh thật sự không muốn ai biết mình ngồi ở đây cả đêm.
“Nằm xuống!” Lăng Cận Dương giận tái mặt, giọng nói cực kỳ lạnh.
Ánh mắt Đồng Niệm tối sầm, cơ thể cứng lại không động đậy, “Anh…”
“Đồng Niệm ——”
Mặt Lăng Cận Dương lạnh lùng, đáy mắt lạnh như băng: “Đừng chọc anh nổi giận, nếu không anh trực tiếp ôm em về nhà!”
Chóp mũi chua xót, Đồng Niệm trầm mặt không nói, cô từ từ nằm xuống, cả người rút vào trong chăn im lặng.
Nhìn hành động của cô, khóe miệng Lăng Cận Dương nhếch một cái, cái tật xấu từ nhỏ này của cô, mỗi lần sợ điều gì cơ thể sẽ rút vào trong chăn, cắn môi không nói lời nào.
Giơ tay tắt đèn trên tường, nửa người Lăng Cận Dương dựa vào đầu giường, một tay vuốt đầu vai của cô, giọng nói nhu hòa: “Có anh ở đây, em an tâm ngủ đi.”
Anh vô ý nói một câu, làm cho đáy lòng Đồng Niệm dâng lên rung động. Trước đây ban đêm không ngủ được, anh cũng như bây giờ, ngồi ở đầu giường, vỗ nhè nhẹ bờ vai của cô, ôn nhu thì thầm: “Có anh ở đây, em hãy an tâm ngủ đi. ”
Anh dịu dàng an ủi chẳng bao lâu sau đó, sâu trong tận đáy lòng cô lưu luyến dựa vào, tình cảm không còn, yêu thương cũng không thể tiếp tục được nữa.
Có lẽ do hơi thở quen thuộc của anh, làm cho cô có cảm giác vô cùng an ổn, Đồng Niệm rất nhanh nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Nghe tiếng thở đều đặn của người bên cạnh, Lăng Cận Dương cúi đầu, chăm chú nhìn cô, lau giọt nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt cô, trên đầu ngón tay lưu một cảm giác ấm áp, khiến anh chậm rãi nắm tay lại.
Hồi lâu, anh buồn bã quay đầu, nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, trong bóng tối một đôi mắt hiện ra, không ai có thể nhận ra được cảm xúc bên trong nó.
Cả đêm ngon giấc, thời điểm Đồng Niệm mở mắt, cả phòng tràn ngập ánh sáng, chỗ bên cạnh trống không. Cô ngồi dậy, đưa tay che ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ.
Đôi mắt khó chịu vì sưng lên, cô nhìn bốn phía xung quanh, không có bất kỳ bóng người nào. Gương mặt sâu kín thoáng qua cái gì đó, kìm lòng không được nhìn chỗ trống bên cạnh.
Trên chiếc giường đơn trắng tinh, nơi đó đầy nếp nhăn, dấu vết lưu lại tản ra nhàn nhạt, nói rõ rằng tất cả sự việc tối hôm qua, cũng không phải là cảnh trong mơ.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, Đồng Niệm lấy tay cầm lên, bình tĩnh nghe.
“Em ở đâu vậy? Sao không có ở nhà?” Giọng nói Vi Kỳ Hạo truyền qua điện thoại đầy lo lắng. Anh tới đón cô đi làm như mọi ngày, nhưng không nhìn thấy cô.
Khóe mắt Đồng Niệm một mảnh chua xót, giọng khàn khàn, “Rella chết rồi…”
Đầu bên kia điện thoại, mặt Vi Kỳ Hạo liền biến sắc, anh nhăn mặt lại, lớn tiếng hỏi: “Em đang ở đâu?” Sau khi nghe cô nói địa chỉ, anh lập tức khởi động xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
. . . . . .
Ánh mặt trời ấm áp vào buổi sáng chiếu xuống, một chiếc xe McLaren màu bạc, mã lực mạnh mẽ chạy băng băng trên làn đường, đến khu biệt thự yên tĩnh.
Dừng xe ở bên ngoài biệt thự, Lăng Cận Dương mở cửa xe, cất bước đi tới trước cửa, lấy tay nhấn chuông.
Reng Reng ——
Cửa chính được mở ra, bên trong là một người phụ nữ quần áo xốc xếch, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của người đàn ông, để lộ ra dáng người xinh đẹp. d’đ/l/q’d
“Anh tìm ai?” Thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, cô cười ngọt ngào, đôi mắt đầy vẻ mị hoặc hồn xiêu phách lạc.
Ánh mặt Lăng cận Dương lạnh nhạt, tầm mắt lướt qua cô hướng về phòng khách, “Chử Tuấn đâu?”
Nghe vậy, người phụ nữ hốt hoảng, cười giấu diếm nói: “Anh tìm lộn chỗ rồi, tôi không biết người này là ai!”
Giữa hai lông mày thoáng qua vẻ tàn khốc, Lăng Cận Dương trầm mặt, đưa tay đẩy cô ra, sải bước đi vào.
“Này! Này!”
Mắt nhìn thấy không thể ngăn được người đi vào, người phụ nữ lo lắng lớn tiếng giận dữ nói: “Ai cho anh tự ý xông vào nhà vậy chứ? Anh đây là cố ý xông vào nhà dân đó biết không!”
Lăng Cận Dương xoay người ngồi trên ghế sofa, hai chân gác chéo nhìn cô bằng nửa con mắt, lấy điện thoại di động ra, để trên bàn, nụ cười sâu đậm, “Báo cảnh sát, đúng lúc tôi muốn cùng cảnh sát nói chuyện một chút. ”
“Anh ——”
Hai tay người phụ nữ chống nạnh, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ chán nản, hung hăng giẫm mạnh chân.
Phía trên cầu thang, truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông đi xuống, trên người mặc bộ đồ ngủ màu đen. Hắn đi tới bên cạnh người phụ nữ: “Em lên phòng trước đi.”
Người phụ nữ kia nhìn hắn một chút, gật đầu một cái, liền đứng dậy đi về phòng.
“Tới thật là sớm.”
Chử Tuấn bước đi tới, ngồi đối diện anh, gương mặt tuấn tú không có biểu hiện gì khác thường.
Thấy hắn xuống, Lăng Cận Dương chớp mắt một cái, khóe miệng hơi cười, thấp giọng nói: “Tôi không đến để chào cậu vào sáng sớm! Chử Tuấn, cậu thật làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác nha!”
“Thế nào?” Chử Tuấn mím môi cười, đáy mắt lo lắng chợt lóe lên, “Đau lòng sao?”
Trong đôi mắt một cỗ tức giận bốc lên, Lăng Cận Dương môi mỏng mím chặt, “ Chử Tuấn, sao cậu dám động đến người của tôi”
Chử Tuấn thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt yên tĩnh đột nhiên dâng lên tức giận: “Em của tôi cứ như vậy mà chết đi, tôi chỉ dọa cô ta một chút, đây không tính là quá đáng chứ?”
Một cước đá khay trà bay đến trước mặt Chử Tuấn, Lăng Cận Dương nhấc chân giẫm lên khay trà, ngang nhiên xông mặt qua, lạnh lùng nói: “Chuyện của Lưu Tranh, nguyên nhân hậu quả tôi thấy anh đều rất rõ ràng, em anh như thế nào, anh cũng hiểu hơn ai hết. Nếu trong lòng anh không thoải mái, không nên đẩy món nợ nầy đến trên đầu của người khác, Lăng Cận Dương tôi đây cũng không có đui mù!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!