5 giờ chiều, đúng giờ Đồng Niệm tan tầm, cô đi ra khỏi cao ốc liếc mắt đã thấy chiếc Lamborghini màu trắng. Cô mím môi cười cười, cầm túi xách bước nhanh tới.
Làn đường bên cạnh xe đang chạy một chiếc McLaren màu bạc lướt tới, Lăng Cận Dương một tay nắm lái đẩy tốc độ xe lên. Khóe mắt anh đảo tới bóng dáng ven đường, đã thấy cô mở cửa lên xe.
Khuôn mặt Lăng Cận Dương tuấn tú lạnh lùng, đạp chân ga xe chạy sát bên hai người. Đôi mắt thâm thúy của anh yên tĩnh, nhìn không ra nửa điểm phập phồng chẳng qua khóe miệng lại cười nụ cười rét lạnh.
Đồng Niệm cài dây an toàn xong, mắt vừa nhìn thấy cái gì cô nhíu mi nhìn qua, chiếc xe màu bạc lướt qua quá nhanh rồi biến mất không thấy.
“Nhìn gì vậy?” Vi Kỳ Hạo thấy cô nhìn chằm chằm thất thần, anh khó hiểu hỏi cô.
Thu hồi tầm mắt, Đồng Niệm lắc đầu không nghĩ nhiều: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Anh lấy bọc vằn thắn ra đưa cho cô, cười nói: “Ăn lót dạ trước đi.”
Tuy rằng được đóng gói nhưng mùi thơm vẫn bay thoang thoảng trước mũi, Đồng Niệm nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt cười tủm tỉm: “Cảm ơn.”
Bộ dạng vui vẻ của cô trông rất thích, vẻ mặt Vi Kỳ Hạo ôn nhu, khởi động xe đi tới khu trung tâm thương mại.
Không bao lâu sau xe dừng ở cửa hàng xa xỉ phẩm, thương hiệu Chanel rất bắt mắt, luôn luôn là giấc mộng xin đẹp của bất kì cô gái nào.
Nhân viên nhìn thấy khí thế hiên ngang của người đàn ông đi tới, lại thấy quần áo anh chỉnh tề nhất thời tinh thần phấn chấn ra đón tiếp.
Vi Kỳ Hạo kéo người bên cạnh, đẩy cô tới chỗ lễ phục, đưa tay chỉ nói: “Chọn đi.”
Cô không thích nhất là loại thái độ liều lĩnh này của anh, Đồng Niệm liếc mắt nhìn anh, cúi đầu không nói gì.
Nhân viên cửa hàng thấy cô đứng bất động, khuôn mặt tươi cười cầm lấy lễ phục dạ hội màu đa đưa tới trước mắt cô: “Tiểu thư, da cô trắng màu đỏ trông rất bắt mắt.”
Lễ phục kia rất đẹp nhưng quá chói, Đồng Niệm không muốn nói toạc móng heo ra, mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Nhìn thần sắc cô không thích, nhân viên cửa hàng lại lấy bộ lễ phục làu xanh ngọc, thành thục chào hàng: “Màu sắc bộ này vừa lúc phối với tiên sinh này rất hợp, rất có cảm giác đẹp đôi.”
Nghe trong lời nói của nhân viên, Đồng Niệm quay đầu lại nhìn anh, thấy anh một thân tây trang màu lam, hai màu sắc này có điểm làm người ta mơ màng.
Mày kiếm Vi Kỳ Hạo nhíu một cái, đôi môi nở nụ cười, anh tiếp nhận bộ lễ phục kia đưa cho cô, giọng thúc giục: “Nhanh thay thử đi.”
Cô muốn cự tuyệt nhưng không chờ cô được mở miệng, đã bị nhân viên cửa hàng kéo vào phòng thay đồ. Cô bất đắc dĩ thở dài, đành phải mặc vào, nhìn vào trong gương cũng có cảm giác không tệ lắm.
Nhân viên cửa hàng liên tục khen ngợi, đưa cô ra khỏi phòng lại bắt đầu nói năng khéo léo giới thiệu, có thể hình dung từ nào cũng dùng rồi.
Cửa được kéo ra, quần áo trên người cô gái gọt vai, vạt áo chữ A vừa qua gối lộ ra nửa chân mê người. Trên làn váy có một viền hoa, ở giữa lại khiêm nhường lộ ra vẻ xa hoa.
Vi Kỳ Hạo nhìn thẳng người trong gương, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, anh đưa tay trầm giọng nói: “Lấy cái này.”
Đáng thương nhất là Đồng Niệm không có quyền lựa chọn, mặc lễ phục vào trên chân còn mang theo đôi giày cao gót 12 phân.
Đi ra cửa hàng, thần thái Vi Kỳ Hạo sáng láng nhưng người con gái bên cạnh anh lại mặt co mày cáu. Giày cao gót không thoải mái cô rất ít khi mang cao như vậy, đi đường sợ té không dám đi nhanh.
Ngồi trên xe, toàn thân Đồng Niệm cảm giác không tự nhiên, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười, hỏi: “Vi Kỳ Hạo, chúng ta tham gia tiệc gì?”
Vi Kỳ Hạo mím môi cười, đem thiệp mời đưa cho cô xem.
Mở thiệp mời ra, Đồng Niệm nhìn thấy tiệc từ thiện khóe miệng liền cười. Cô nhìn người bên cạnh, cười nhạo nói: “Tiệc từ thiện, thích hợp để anh tham gia sao?”
Lời của cô rất dễ hiểu, ý nói anh là thiếu gia ương ngạnh không phù hợp với loại từ thiện này!
Đối với sự cười nhạo của cô, Vi Kỳ Hạo nhíu mày cố ý nhăn mặt: “Em nói xem, bổn thiếu gia sao không thích hợp?”
“Ha hả. . . . . .” Đồng Niệm nhún nhún vai, mắt liếc anh: “Anh đã thấy thổ phỉ đi từ thiện chưa?”
“. . . . . .”
Vi Kỳ Hạo ngẩn ra, hai tròng mắt hung hăng trừng cô. Nha đầu kia mắng chửi người khác không nhả lời thô tục nha! Nhưng kiểu trêu chọc này, không ai lại anh chỉ có cô là ngoại lệ. Những lời này từ miệng của cô nói ra, anh đều không tức giận mà ngược lại trong lòng lại thấy ngọt ngào.
“Là do anh cả anh muốn đi.” Mở nhạc lên, Vi Kỳ Hạo cười nói với cô: “Nhưng chị dâu anh lại không cho, sợ anh cả anh lại đi với cô nào nữa!”
Nhắc tới anh trai anh, Đồng Niệm còn nhớ rõ đêm ở quán bar đó có gặp mặt một lần, đáng tiếc là chuyện đêm đó rối rắm cô chỉ có thể bỏ chạy.
“Vậy anh rất được tiện nghi, có thể đi thông đồng với cô nương nào rồi.” Đồng Niệm mím môi cười, thốt ra lời này cô không hề có ý gì sâu xa.
Lời của cô vừa dứt, Vi Kỳ Hạo lập tức cong môi, đáy mắt hiện lên một tia tà mị: “Em đang ghen hả?”
Đồng Niệm biến sắc, bị anh hỏi làm mất tự nhiên, tránh tầm mắt của anh, nói: “Nói bậy, tôi ghen cái gì chứ?!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!