Một mảnh mờ ám đang áp chế trên đỉnh đầu, trong nháy mắt hô hấp bị cướp đi. Độ mạnh yếu va chạm của người đàn ông xuống dưới quá lớn, hàm răng cứng rắn đang cắn ở trên cánh hoa non mềm của cô, nhất thời chảy máu, trong miệng một cỗ mùi tanh.
Đồng Niệm đau đến nhíu mày, theo bản năng muốn né tránh, nhưng thân thể của anh đã chế trụ hai bên cô, càng dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực. Ngón tay nắm cằm cô khiến cho cô phải mở miệng ra, cái lưỡi linh hoạt của anh dò tìm đi vào, điên cuồng càn lướt.
Trong hơi thở truyền đến mùi thuốc lá, còn có mùi rượu, tràn vào tận đáy lòng. Đồng Niệm không giãy dụa nữa, cô nuốt phải nước bọt của anh. Đầu lưỡi bị anh cắn, hung hăng dùng sức, làm cho cô rất đau.
Đầu lưỡi đau đớn, cô không nhịn được đẩy anh ra, bàn tay đặt trước ngực anh, độ ấm trong lòng bàn tay càng tăng dần làm cho cô phải rụt tay lại. Nhưng độ mạnh yếu của anh không giảm, Đồng Niệm hoàn toàn bất lực chỉ có thể để khuôn ngực to lớn của anh đè ép, đôi chân dùng sức đẩy đẩy.
Sức lực cô yếu ớt, điểm này sao có thể hơn đây ? Phía sau, lý trí người đàn ông đã hoàn toàn mất đi, anh đang cuốn lấy lưỡi cô, vui vẻ mút lấy, đâu chịu từ bỏ ý đồ.
Chẳng qua, cặp tay nhỏ bé đang ở trước ngực phẳng kia, lơ đãng trêu chọc cũng làm cho anh hồi phục tinh thần lại.
Lăng Cận Dương hơi tỉnh táo lại, anh dùng môi che cánh hoa của cô lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm đáy mắt cô đang nổi tầng nước, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, miệng hạ lực đạo, chậm rãi tinh tế hôn cô.
Cơn đau ở lưỡi đã tiêu tán, Đồng Niệm âm thầm thở hổn hển, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt anh, trong lòng khẽ nhúc nhích, vươn cái lưỡi mình ra đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh.
Cô đột nhiên thuận theo nhất thời làm cho động tác hôn môi của Lăng Cận Dương dừng lại, anh ngẩng đầu không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, cặp mắt đen xẹt qua vô số loại cảm xúc, cuối cùng đều là vui mừng không thể hình dung.
Hôn, lại tiếp tục hôn, mang theo nhiệt độ thiêu đốt lẫn nhau.
Lăng Cận Dương xoay người, đặt cô dưới thân, giữa con ngươi đen như mực kia là hình ảnh khuôn mặt tinh xảo của cô gái, đôi mắt trong suốt, ánh sáng di động thu hút người khác.
Đã lâu rồi cô không thuận theo thế nằm dưới thân anh, anh giờ đây không kịp suy nghĩ nhiều, đáy lòng dâng lên rung động, mãnh liệt đánh úp lại.
Cánh môi mềm nhẹ hạ xuống, hôn lên trán cô, lên chóp mũi cô, lên đôi môi cô. Hành động trêu chọc cô từng chút từng chút, kéo dần đến xương quai xanh tinh xảo, Lăng Cận Dương áp chế môi mình xuống, dùng sức mút tạo ấn ký màu đỏ sậm lên đó.
Ở cổ truyền tới đau đớn, đôi mi thanh tú của Đồng Niệm nhíu lại, hai tay rất nhanh đưa xuống dưới chăn, không có ý định ngăn cảnh hành động của anh.
Động tác Lăng Cận Dương ôn nhu, ngón tay thon dài kéo cổ áo cô ra, cẩn thận cởi bỏ nó, đem toàn bộ áo ngủ cởi ra bỏ ở cuối giường.
Da thịt trắng mịn lộ ra trong không khí, toàn thân Đồng Niệm run rẩy bởi vì khẩn trương mà trong lòng sinh ra hốt hoảng. Mặc dù đã vô số lần nhưng bộ dạng như vậy làm cô cảm giác ngượng ngùng, hai má ửng đỏ.
Nhìn thấy cô đỏ mắt, Lăng Cận Dương mím môi cười, anh đưa tay tắt đèn bàn, nhưng vừa đưa tay thì bị cô ngăn cản: “Đừng tắt đèn.
Nói ra những lời này, Đồng Niệm bắt buộc mình phải bình tĩnh, cô không dám lảng tránh ánh mắt của anh, thản nhiên thân mật đối diện cùng anh.
Lăng Cận Dương cười cười, cũng không muốn nghĩ nhiều, lúc này thân thể hai người đang kề sát, làm sao anh còn thời giờ mà suy nghĩ chuyện lung tung nữa?
Không tắt đèn chẳng phải rất tốt sao? Anh thích nhìn thấy cô, nhất là trong nháy mắt, thân thể run rẩy của cô, thần thái của cô, anh hận không thể giết chết cô!
Thân thể từng đã rất quen thuộc, lần thứ hai dung hợp, đêm nay Đồng Niệm tựa hồ rất khác với dĩ vãng của mình. Cô vứt bỏ kháng cự anh trong lòng mình, thả lỏng thân thể.
“Cục cưng ——”
Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp, Đồng Niệm mở to mắt, toàn bộ đều tiến vào chỗ sâu trong đáy mắt anh. Cô thấy rất rõ anh bỏ ánh mắt phòng bị xuống, chỉ còn sự thâm tình dào dạt.
“Nói, em yêu anh?” Hàm dưới sắc bén của anh khẽ nhếch, hai tròng mắt sâu thẳm lóe sáng.
Lửa nóng trên thân thể làm Đồng Niệm cắn môi, đưa tay đến chỗ dưới gối đầu, lòng bàn tay lạnh lẽo. Cô không dấu vết nhét vật đó vào, đưa điện thoại di động ven theo mé ngoài đặt vào bên trong.
Lăng Cận Dương thoáng nhìn gương mặt thất thần của cô, nhạy cảm nhíu mi, anh vừa muốn ngẩng đầu, lại nghe hơi thở yêu kiểu của cô: “……….Em không chịu nổi………..”
Khuôn mặt đang buộc chặt kia thoáng chốc cười viên mãn, con ngươi đen của Lăng Cận Dương tỏa sáng, anh cúi đầu chạm vào chóp mũi của cô: “Vậy em nói xem, làm sao lại không chịu nổi?!”
Khi nói chuyện, anh cố ý kéo dài ngữ điệu, giả vờ đen tối hỏi: “Là nơi này hả?” Dừng lại vẻ mặt anh cười xấu xa, nặng nhẹ đắn đo hỏi cô: “Hay là chỗ nãy?”
“Ngô. . . . . .”
Đồng Niệm làm sao chịu được loại tra tấn như vậy, cả thân thể đều mềm nhũn xuống, trong cổ nhịn không được tràn ra tiếng thở gấp, thanh âm mềm mại đáng yêu xương cốt người nghe như muốn run lên.
Thân thể hai người càng thêm mẫn cảm, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương thấm đầy mồ hôi, một giọt rơi xuống da thịt trắng nõn của cô, như mảnh thủy ngân. Anh cúi đầu xuống, chôn chặt ở sau tai cô.
Một phen tuần hoàn như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương biến sắt, sâu trong mắt anh đều là đỏ rực, máu toàn thân đều dồn về một chỗ.
Anh ngăn người dưới thân lại một lần nữa tới gần, điên cuồng quát: “Cục cưng, nói em yêu anh, nói mau! Tin hay không, anh giết chết em!”
Mệnh lệnh bá đạo của anh phun ra, trong thân thê máu như sôi trào quay cuồng.
Đồng Niệm trầm mặc không nói gì, đem tầm mắt dời đi không để ý tới ánh mắt ngoan lệ của anh. Cô không chịu nổi, toàn thân đột nhiên nổi ửng đỏ, tuy rằng ý chí thân thể đã đi xa nhưng lòng cô vẫn lạnh như băng.
Một đêm ba năm trước, bọn họ cũng triền miên như vậy, nhưng sau lúc hừng đông, cô chứng kiến cảnh đính hôn long trọng, diễn viên là Lăng Cận Dương và An Hân. Từ khắc đó, lòng cô đã chết.
Yêu, đã sớm chết đi——
Trước mắt hiện lên một mảnh sáng, chỗ sâu nhất trong thân thể hai người như nổ tung. Đồng Niệm cắn chặt môi, cổ than nhẹ, cô đưa tay lên bờ vai anh, há miệng thở hổn hển.
Người trong lòng ngực thở dốc run rẩy, Lăng Cận Dương dùng sức ôm chặt cô, anh hôn lên môi, lên chóp mũi của cô, trên mặt anh mang theo vẻ thỏa mãn.
Thân thể bị đào trống rỗng, rốt cuộc không chống đỡ được, Đồng Niệm nhắm mắt lại ngã vào trong lòng anh mê man.
Sau khi rửa sạch thên thể, Lăng Cận Dương dem cô đặt trước người mình, lại từ phía sau ôm lấy cô, động tác hết sức che chở. Khóe miệng anh khẽ cười, ôm sát thắt lưng của cô, hai người chìm dần vào giấc ngủ.
Một hồi tình dục, lặng yên tan hết.
Ở phía chân trời ửng sáng dần, người đàn ông trên giường động đậy, thói quen ôm sát hai tay, nhưng đã tỉnh táo mở mắt, khóe mắt đảo tới phía cuối giường có người đang ngồi đó, tim anh bình lặng lại.
“Sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Đưa cánh tay gối lên Lăng Cận Dương cười nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, lúc này mới phát giác, cô đã mặc quần áo đầy đủ rồi.
Trong đáy lòng như hiện lên điều gì, sắc mặt Lăng Cận Dương khẽ biến, giọng điệu chìm xuống. “Lại đây.”
Người ngồi ở phía cuối giường, ghé mắt nhìn anh, cặp mắt đầy bình tĩnh. Cô không động đậy, còn đưa màn hình điện thoại cho anh xem.
Màn hình lập tức xuất hiện đoạn hình ảnh hai người gần nhau, tiếng thở dốc phát ra có thể làm cho anh biết được chính là cảnh triền miên tối qua của hai người.
Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm mặt cô, trông thấy đáy mắt cô lạnh lẽo, vẻ mặt dần lo lắng. Hai tròng mắt dài của anh hiện lên một tia cuồng quyến.
“Em lúc nào lại có sở thích này, sao anh lại không biết——”
Ở giữa phòng ngủ to như vậy, mặt đất hỗn độn, quần áo của người đàn ông vất lung tung. Bức rèm rất nặng đang che khuất ánh sáng bên ngoài, trong phòng ánh sáng chỉ mờ mờ, nhưng mờ ảo như vậy lại có thể thấy hình ảnh hai thân thể đang triền miên, cảnh tượng đêm qua rất nóng bỏng.
Lăng Cận Dương hơi hơi đưa hàm dưới lên, thưởng thức những hình ảnh cô đưa, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên mỉm cười: “Ha ha, lúc nào thì em lại có cái sở thích này vậy, sao anh không biết?”
Khi nói chuyện, anh xốc chăn lên, thân thể lõa lồ ở trước mặt cô hiên ngang bước xuống giường, đưa tay cầm lấy áo ngủ ở giường mặc lên người.
Đi tới bên cửa sổ, Lăng Cận Dương mở toang cánh cửa ra, hait ay vén màn lên, động tác của anh phát ra tiếng ‘rẹt’.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dào dạt chiếu thẳng vào làm chói mắt, Đồng Niệm đưa tay lên che trước mặt nhưng rất nhanh đã thích nghi với ánh sáng này. Cô đưa tay nắm chặt điện thoại di động, trầm mặc nói: “Đương nhiên đây không phải là sở thích, đây là lợi thế đàm phán với anh.”
“Lợi thế?”
Nghe xong hai từ tinh tế này, Lăng Cận Dương xoay người đi trở lại giường ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đùi cô: “Biết đàm phán với anh à? Ừm, vài năm nay em theo anh học không ít thứ nhỉ!”
Độ ấm lòng bàn tay anh rất nhiều, hai ngón tay đang cọ xát hai chân, không dùng sức nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được hàn ý.
“Thật sự học được không ít.” Đồng Niệm cúi đầu, đôi mắt trong suốt, cô nhếch môi một cái cười tựa như không: “Anh dạy tôi rất cực khổ, ba năm này cũng coi như đổi lấy áo cơm, thuận buồm xuôi gió!”
Dừng lại, miệng cô cười càng sâu, nhìn mặt anh nói: “Anh dạy tôi cố nhẫn nhịn qua đông này có thể giết chết địch nhân, tôi nhẫn qua hết mùa đông nhưng là để giết chết anh! Đối với anh không muốn sống như vậy, cho nên nhẹ nhàng giết anh từ từ! Anh trai à, em gái này không có nhẫn tâm như anh đúng không?!”
Ngón tay đã buông ra đột nhiên buộc chặt lại, khóe miệng đang mỉm cười của Lăng Cận Dương cứng ngắc, anh nhíu mày nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đôi mắt thâm thúy đang khởi trận cuồng phong.
Bắp thịt giữa hai chân bị anh véo đau, Đồng Niệm cắn răng chịu đựng, cô đang nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nổi giận kia trong lòng chợt thấy vui vẻ. Cô đưa cổ trắng nõn tới gần người đối diện, cô cười lạnh: “Muốn bóp chết tôi sao? Đến đây đi, dùng lực mạnh vào cổ tôi sẽ thực dễ dàng gãy đi.”
Nháy mắt người đàn ông nheo mắt lại, cả người bao phù tầng băng lạnh lẽo, ngón tay thon dài nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ ràng.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt lo lắng của anh, không chút sợ hãi, ngược lại cười chầm chọc: “Như thế nào, sao lại không ra tay, luyến tiếc sao?”
Một câu sắc nhọn này nói ra, tim Lăng Cận Dương như xiết chặt đau đớn, tốt lắm, một nhát dao này thoáng chốc làm cho lòng anh đau đớn vô cùng.
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Lăng Cận Dương bình tĩnh lại, nhưng vẫn đanh chặt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ít nói nhảm đi, em muốn làm gì?”
Thấy anh chủ động hỏi, Đồng Niệm không vòng vèo nữa, mặt cười cười trầm giọng nói: “Lăng Cận Dương, ba năm trước đây anh lựa chọn buông tay tình yêu của hai chúng ta. Hôm nay ba năm sau, chúng ta cứ như vậy đi, tôi phải rời khỏi nơi này.”
“Em không có quyền lựa chọn?”
“Tôi có ——”
Đồng Niệm đưa điện thoại di động lên, đáy mắt cười sâu sắc: “Nếu Lăng Trọng nhìn thấy thứ này, anh đoán ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Hai tròng mắt người đàn ông chìm xuống, anh cười nhạo thứ trước mắt mình: “Chỉ cần em có dũng khí đưa nó ra ngoài, thì anh không sao cả.” Anh đứng lên, hai mắt lợi hại nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tức giận nói: “Cái này không uy hiếp được anh.”
Tựa hồ sớm biết trước anh sẽ nói như vậy, Đồng Niệm không bối rối, cô lắc đầu, ngửa mặt nhìn anh, ngôn ngữ sắc bén vang lên: “Tôi biết anh không sợ uy hiếp, hiện giờ lại là tổng giám đốc Lăng thị, dưới một người, trên vạn người, anh còn có thể sợ ai chứ?”
Ngón trỏ miết tay một cái, ánh mắt Đồng Niệm như mang theo sự chiến thắng, cô chắc chắn: “Chẳng qua, lấy hiểu biết của tôi về Lăng Trọng, nếu ông ta biết quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ đưa tôi đến một nơi rất xa! Cả đời này cũng sẽ không để tôi đến gần quấy rầy cuộc sống của anh.”
Rời khỏi nhà họ Lăng, thế không thể đỡ. Nhưng cô còn có mẹ ở đây, nhưng nếu muốn đánh đổi một lần, cô nguyện muốn làm một lần.
Hai tay bên người anh buộc chặt, ánh mắt Lăng Cận Dương thâm thúy nhìn cô, bỗng nhiên phát giác người trước mắt có chút quen thuộc. Tại sao cái khí thế gây sự của cô lại giống với ông ấy như đúc!
Nhìn gương mặt thất thần của anh, Đồng Niệm lại bình tĩnh, từng bước cô đi đều nguy hiểm, chỉ cho phép thắng không được thất bại. Trong lòng cô rõ ràng, ván cờ này Lăng Cận Dương đang ở thế thua, vô luận anh lựa chọn thế nào thì cô vẫn thắng!
“Đồng Niệm, em…con mẹ nó em thật là——”
Nội liễm hai tròng mắt Lăng Cận Dương đảo một cái, mày kiếm cau có, khóe miệng lại cười: “Em thắng, anh nhận thua.”
Bất lợi phải nhận thua, đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Trong lòng mặc dù đã đoán được kết quả nhưng thấy anh thống khoái đáp ứng mình vẫn làm cho cô phải đề phòng. Đồng Niệm gắt gao theo dõi ánh mắt anh, nhìn không ra cảm xúc gì, ánh mắt sâu như hồ nửa điểm phập phồng cũng không có.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!