Một hơi chạy ra trường học, Đồng Niệm không biết tim mình đập nhanh cỡ nào, mặt cô trắng bệch ngăn taxi lại, người đầy mồ hôi lạnh. Lái xe bị cô hù cho sợ, không dám hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của cô dùng tốc độ cao nhất mà chạy.
Ngồi sau xe, chân tay Đồng Niệm lạnh như băng, cô nắm góc áo, ánh mắt ê ẩm khó chịu. Chú cô tính hướng nội vẫn trầm mặc ít nói, bình thường chuyện trong nhà đều do thím xử lí, hiện giờ chú bị bức tới mức này khẳng định chuyện không nhỏ!
Hít một hơi thật sâu, cô tự trách muôn phần, ngày đó chuyện của thím cô không nên khinh suất cự tuyệt, chỉ lo giãy gông xiềng. Mới trước đây, ba cô từng nói, chú là người thân duy nhất, cho nên đối xử với gia đình chú thật tốt.
Xe taxi chạy đến tiểu khu, xa xa nhiều người xúm lại, Đồng Niệm xuống xe, nhanh như chớp chen vào đám người hướng về phía nhà mà chạy. Vừa chạy tới ngoài cửa, cô nhìn thấy chữ màu đỏ viết bằng sơn thật to trên vách tường. Hành lang cũng có, khéo dại tới ngoài cửa, chữ viết đỏ tươi dữ tợn, nhìn thấy ghê người.
Đồng Niệm nhìn thấy chữ ‘thiếu nợ thì trả tiền’ đôi mắt co rụt lại, lập tức hiểu được. Không kịp nghĩ nhiều, cô thở hổn hển chạy vào nhà, liếc mắt đã thấy Đồng Chấn Thanh ngồi ở ven mép lầu.
“Chú ——”
Nghe thấy tiếng la của cô, Đồng Chấn Thanh hơi động, ghé mắt nhìn cô tới, sắc mặt lại thay đổi.
Hiện trường hỗn loạn, thím cô khóc òa, bị hàng xóm giữ chặt không cho tiến lên, mọi người khuyên bảo hồi lâu vẫn không thấy tiến triển. Có người âm thầm báo cảnh sắt, sợ có tai nạn chết người.
Khả Tâm nhìn cô, khóc chạy tới, một phen giữ chặt cánh tay cô: “Chị!”
Thấp giọng hỏi cô vài câu, Đồng Niệm bình tĩnh đi tới trước, lại bị tiếng quát lớn: “Không được lại đây ——”
Cô thấy chú đang kích động, cô lập tức dừng lại, hạ thấp giọng: “Chú, chú mau xuống dưới, không cần làm con sợ.”
Đồng Chấn Thanh quay đầu sắc mặt đỏ lên, rõ ràng là có uống rượu. Thần sắc ông bi thương, thanh âm mang theo tiếng nức nở: “Là chú không có tiền đồ, quản không được vợ. Hiện giờ người cho vay nặng lãi tới đòi nhà, siết đất đai của anh trai để lại, làm sao có thể hủy hoại bởi tay chú dây?”
Trong lòng Đồng Niệm siết lại, cô cắn môi, tràn ra tiếng cười: “Tâm nguyện của ba cháu là nhìn thấy chúng ta sống tốt, chú làm như vậy ba sẽ tức giận!”
Lời của Đồng Niệm làm Đồng Chấn Thanh xúc động mạnh, ông đưa mắt xuống, cúi đầu khóc to: “Niệm Niệm, chú thực xin lỗi ba con, và con nữa!”
Lúc này thím cô khóc tiến lên, sợ chọc giận ông, lại bị đẩy ra sau hai bước: “Ông xã, đều là lỗi của tôi! Anh không cần như vậy, dọa bọn trẻ. Nhanh xuống dưới đi chúng ta cùng nghĩ cách.”
“Nghĩ cách?” Ánh mắt Đồng Chấn Thanh hiện lên cỗ tàn khốc, oán hận trừng mắt nhìn bà: “Bà dám đi thế chấp nhà cửa, còn muốn nghĩ cách gì nữa! Bà gạt tôi đi đầu tư cổ phiếu, có phải muốn bức chết cả nhà chúng ta không!”
Gân xanh trên trán ông chặt lại, cả cơ thể run rẩy đứng lên, thân người muốn ngã
“Ông xã ——”
“Ba ba ——”
Mọi người xung quanh đổ mồ hôi lạnh, dc ngồi ở ven lầu, lại hét lên, uống rượu tinh thần không tỉnh táo, không ai dám tới gần ông.
“Chú!” Đồng Niệm thấy chú mình đang run rẩy, thực sự sợ ông sẽ té xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh: “Chú không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách, chú mau xuống đi!”
Hai mắt Đồng Chấn Thanh đỏ bừng nhìn cô, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy yếu, trong lòng càng khó chịu: “Niệm Niệm, chú hiểu được con mấy năm nay đều vì cái nhà này bị không ít ủy khuất, chúng ta xin lỗi con!”
Vội vàng lắc đầu, Đồng Niệm cười ôn nhu, trầm giọng nói: “Sẽ không, chúng ta là người một nhà.”
Đối với cháu mình, Đồng Chấn Thanh rất yêu quý, mấy năm nay để cô ở nhà họ Lăng không quan tâm gì, chỉ lo ưu đãi trên người cô. Hiện giờ ông nhì kỹ, đứa con gái hai mươi hai tuổi, luôn u khuất, tinh thần không tốt chút nào.
Nghĩ đến điều này Đồng Chấn Thanh đứng lên, nhìn lên trời cao, lao đảo hô: “Anh, chị dâu, em xin lỗi hai người!”
Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào người đang chênh vênh.
Khoảng cách Đồng Niệm và chú cô càng gần, cô không kịp nghĩ rất nhanh đã trèo lên mép lầu, cùng đứng với chú mình: “Chú dám nhảy xuống, thì con cũng sẽ nhảy cùng chú!”
“Chị!”
“Niệm Niệm!”
Khả Tâm và mẹ cô đều sửng sốt, lúc hồi phục tinh thần thì trong mắt đều lệ tràn, không dám tiến lên.
Người xem dưới lầu lại thấy thêm một người nữa, lập tức hoảng sợ thêm.
Đồng Niệm nhìn chằm chằm, Đồng Chấn Thanh run run đôi môi, nói không ra lời, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Nhìn chú đang buông lòng, Đồng Niệm cẩn thận đưa tay, thử thăm dò: “Đưa tay cho con, chúng ta về nhà nói chuyện có được không?”
Cô nhẹ nhàng di động bước chân, thừa dịp ông thất thần, cô ôm lấy cánh tay ông. Người chung quanh vội tiến lên, hợp lực kéo người về.
Một hồi kinh hãi, cuối cùng đã kết thúc.
Hàng xóm dần tản đi, Đồng Chấn Thanh nháo môt hồi rượu phát tác, lại lên giường nằm ngủ. Trải qua chuyện như vậy, thím cô sợ hãi ngồi canh bên giường, nước mắt không kìm được.
Hỗ trợ dàn xếp xong, Đồng Niệm cầm túi xách rời đi, đến cửa thì Khả Tâm giữ chặt tay cô.
“Chị.” Khả Tâm khóc sưng mắt, dù sao tuổi còn nhỏ, không chịu nổi sự tình như vậy. Cô đảo mắt nhìn, lòng còn sợ hãi: “Em sợ lắm.”
Từ nhỏ đến lớn, Khả Tâm không nghe lời cô, rất ít khi nghe lời. Đồng Niệm vừa tức giận vừa buồn cười, chung quy vẫn là người một nhà, vẫn đau lòng.
Cô đưa tay lau nước mắt, Đồng Niệm thở dài nói: “Đứa ngốc, sợ cái gì?”
Khả Tâm rưng rưng ngẩng đầu, thực sự nhìn thấy cô bé còn nhiều điều muốn nói nhưng không biết mở miệng sao, cúi đầu kêu cô: “Chị…”
Khúc mắc trong lòng đều dần dần tan ra, Đồng Niệm nhìn em cô, dặn dò: “Chăm sóc tốt cho chú và thím, nhà họ Đồng còn có chị.” Nói xong những lời này, cô rời đi bỏ lại ánh mắt thất thần của Khả Tâm.
Lúc chạng vạng, đèn dần lên. Đồng Niệm cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm đi ra ngoài, khóe mắt nhìn sơ qua thấy cái gì đó, vội dừng bước.
Ven đường có chiếc xe Mc Laren màu bạc đang đậu, ánh mắt lãnh liệt của người đàn ông trong xe nổi lên ý cười, chói mắt vô cùng.
Đồng Niệm giật mình đứng đó, khi xe tới gần, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên: “Lên xe.”
Cô cười nhạo, trong lòng thanh thản, đã sớm nghĩ tới tất cả chuyện này, sao có thể thiếu người đàn ông này chứ?
Hoãn khẩu khí, Đồng Niệm bình tĩnh mở cửa xe, ngồi vào bên trong.
Lăng Cận Dương nhìn vào vẻ mặt đạm mạc của cô,, hai tay anh nắm chặt tay lái, thả chân ga, nháy mắt chiếc xe đã chạy đi.
Đêm hè chập tối, gió thổi nhẹ vào mặt. Một chiếc xe màu bạc chạy trong đêm tối nhanh như bay, khuôn mặt người đàn ông trong xe lạnh lùng, anh đem xe chạy tới bờ sông, vững vàng dừng lại.
Trong xe im lặng, yên tĩnh và u ám. Thỉnh thoảng có làn gió theo cửa kính xe thổi vào, mang theo hơi thở oi bức.
Đồng Niệm ngồi ở vị trí phó lái, đôi mắt chằm chằm nhìn mặt sông trong v ắt, trong lòng tức giận cuồn cuộn: “Lăng Cận Dương, cảm giác bức người khác vào đường cùng, rất tốt có phải không?”
“Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” Người đàn ông bên cạnh cười yếu ớt, ánh mắt thâm thúy lãnh liệt nói: “Nếu anh bức người, sao có thể hữu kinh vô hiểm (ý chắc có nghĩa là còn chừa đường sống cho họ)?”
Đồng Niệm nghiêm mặt thật muốn tát anh một cái: “Hữu kinh vô hiểm? Chú của tôi một chút nữa là nhảy lầu, anh không thấy à?”
“Thấy!” Lăng Cận Dương cười nhún vai, đáy mắt khinh miệt rõ ràng: “Nhưng ông ta không dám làm, bất quá chỉ là do say làm loạn mà thôi.”
Lời tuy như thế nhưng thân vẫn là chú của mình, Đồng Niệm không thể vân đạm phong khinh như anh, không chút nào sợ hãi. Nếu vạn nhất, thật sự có vạn nhất thì làm sao đây?
“Anh muốn đùa giỡn gì thì nhằm vào tôi, đừng đụng đến người nhà của tôi?!” Sắc mặt Đồng Niệm âm trầm, nhớ tới tình hình của chú mình, trong lòng khó chịu.
Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, Lăng Cận Dương không khỏi thở dài, nhịn không được cười rộ lên: “Chỉ số thông minh của nhà các người, cần đến thủ đoạn của anh sao? Đồng Niệm em rất để mắt đến họ đó!”
“. . . . . .” Đồng Niệm chán nản, kinh ngạc nói không ra lời.
Thấy đồng tiễn của cô nổi lên ánh lửa, Lăng Cận Dương nhếch môi cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú trầm lại vài phần: “Mỗi ngày có bao nhiêu người tán gia bại sản? Có bao nhiêu người vay nặng lại tự sát? Lại có bao nhiêu người không thể về nhà?”
Anh liên tiếp đặt câu hỏi, giọng điệu dần sắc bén lên: “Em dựa vào cái gì cho rằng việc này không xuất hiện ở nhà của em?!”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Ngón tay thon dài của người đàn ông đang nắm tay lái, đôi môi mê người cong lên: “Thoạt nhìn mấy năm nay, em được bảo hộ quá tốt nên cái gì cũng không hiểu!”
Lăng Cận Dương quay đầu, ánh mắt nhìn thằng vào cô nói: “Em cho rằng mấy năm nay, nhà họ Đồng thuận buồm xuôi gió là do đâu?”
Nhìn đáy mắt tàn khốc của anh, đáy lòng Đồng Niệm trầm lại, chỉ thấy yết hầu lạnh ngắt. Đúng vậy, vài năm nay nhà họ Đồng có thể thuận lợi đều là do cô đổi lấy không phải sao? Chỉ dùng cô để đổi lấy!
“Lăng Cận Dương!” Đồng Niệm hung hăng trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Anh không nên uy hiếp tôi?”
“Anh đương nhiên là có!”
Nắm cằm tinh xảo của cô, Lăng Cận Dương nhìn cô, đón nhận sự phẫn hận sâu trong đáy mắt của cô, anh nói thẳng: “Ở trong lòng em, anh vốn là như thế không phải sao?”
Đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia khác thường, loại ánh mắt này Đồng Niệm chưa bao giờ gặp qua, cô kinh ngạc thất thần, như có ảo giác, cô mơ hồ cảm nhận được sự bi thương.
Đẩy tay anh ra, Đồng Niệm đè lửa giận trong lòng mình xuống, không muốn cãi cọ cùng anh.
Lăng Cận Dương nới cổ áo sơ mi ra, giọng châm chọc: “Em không phải muốn nếm thử, chút tư vị được bay đi sao?” Thế nào, phong cảnh bên ngoài có phải là tốt đẹp như em nghĩ?!”
“Không công bằng…” Đồng Niệm ngửa đầu theo dõi anh, giọng điệu thong dong. Cho dù chuyện nhà họ Đồng không liên quan tới anh nhưng màn so đo này không công bằng.
“Công bằng?” Lăng Cận Dương nhíu mi nhìn cô, khóe mắt nổi lên cuồng quyến: “Trên đời này nào có nhiều công bằng như vậy.”
Đồng Niệm liếc mắt nhìn anh, đang muốn mở miệng lại nghe anh hỏi: “Có chỗ dựa vững chắc là Vi Kỳ Hạo, tựa hồ em có chút biến hóa.”
Ngực hung hăng thắt chặt, cô nói: “Anh ta không có liên quan ở đây!”
Lúc cô nói lời này, đôi mi thanh tú nhăn lại mặt kích động. Lăng Cận Dương nhìn vẻ mặt của cô, sâu kín cười nói: “Gấp cái gì, anh không nghĩ sẽ làm gì cậu ta.”
Đồng Niệm nhịn bối rối trong lòng, bình tĩnh nhìn anh, âm thanh lạnh lùng: “Anh, không được động vào anh ta.”
Khiêu khích như vậy làm cho sắc mặt Lăng Cận Dương khó coi, anh một phen chế trụ phía sau cô, đem nửa người cô kéo qua, chóp mũi để trên mặt cô, anh nói nhỏ: “Không ai là anh không động được.”
Đồng Niệm bị anh kiềm chặt, chóp mũi hai người gần nhau, hô hấp dây dưa một chỗ. Ở giữa cặp đồng tiễn kia một mảnh tinh khiết, sáng người, có thể thấy vẻ mặt dữ tợn của anh, cô cúi đầu cười, khóe miệng cười nhạo: “Đúng vậy, tôi sao lại quên, anh không ai là không động được.”
Trái tim co rút lại, sắc mặt Lăng Cận Dương thay đổi, khuôn mặt tuấn tú chợt lóe lên nỗi cô đơn rồi biến mất.
Dần dần buông lỏng cổ của cô ra, Lăng Cận Dương cong môi, ánh mắt không sóng không gió, nhìn không ra đang vui hay giận. Anh bình tĩnh làm cho người ta hoài nghi sự tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Muốn ăn cái gì?” Anh cười hỏi, chuyển đề tài.
Ngực Đồng Niệm còn phập phồng, cả người lâm vào cảm xúc khó hiểu, rất khó tự kiềm chế. Mặt cô tái nhợt, theo không kịp suy nghĩ của anh.
Người đàn ông cũng không chú ý, khởi động xe, rời khỏi bờ sông.
Bánh xe lướt trên mặt đất sàn sạt, càng chói tai hơn, Đồng Niệm cau mày, lớn tiếng quát: “Dừng xe, tôi phải xuống xe!”
Tựa hồ sớm đoán được cô sẽ như thế, Lăng Cận Dương không chớp mắt, hai tay nắm chặt tay lái, gia tăng tốc độ.
Đồng Niệm tức điên, đưa tay đẩy cửa xe, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, người đàn ông đúng lúc khóa lại. Lửa giận trong lòng vì động tác của anh càng sâu hơn, cô cắn răng một cái, lần thứ hai nhào tới chỗ tay lái.
“Em muốn chết hả?” Lăng Cận Dương đè cô đang lộn xộn, sắc mặt lo lặng.
Đồng Niệm giương nanh múa vuốt, không nhịn được nữa: “Tôi phải xuống xe, anh mau dừng xe lại——”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!