Hải Nguyên Các. Đây là nhà hàng xa hoa bậc nhất của thành phố Vân Châu. Ô tô sang trọng đậu kín bên ngoài.
Người có thể dùng bữa ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu của Vân Châu, giàu có vô cùng. Nhà ai có tiệc cưới hay tiệc mừng mà có thể đặt bàn ở nhà hàng này thì rất đáng để khoe khoang.
Giống như tiệc đính hôn của nhà họ Thu bây giờ vậy. Sở Văn Phi - chồng chưa cưới của Thu Mộc Doanh, đã chọn nhà hàng này và đặt ba phòng riêng ở đây.
“Ôi mẹ ơi, chồng chưa cưới của Doanh Doanh tuyệt thật!”
“Không phải ai cũng có thể tổ chức tiệc đính hôn ở Hải Nguyên Các đâu.” Người nhà họ Thu tấm tắc khen.
Thu Mộc Doanh kiêu ngạo hếch cằm, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý. Vương Xảo Ngọc, mẹ của cô ta, cũng cười tươi như hoa. Nhưng ngoài miệng, bà ta vẫn khiêm tốn nói đây là chuyện bình thường, không bì được với con rể nhà ông Năm.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đến trước cổng Hải Nguyên Các.
Vào lúc này, một thanh niên điển trai mặc com-lê đen vội vàng bước đến, vừa cười vừa mở cửa xe giúp họ: “Bố, mẹ, Doanh Doanh, mọi người đến rồi. Con chờ mọi người đã lâu. Mọi người hài lòng với sự sắp xếp này chứ ạ?”
“Hài lòng, hài lòng. Văn Phi có lòng quá.” Vương Xảo Ngọc càng nhìn càng thấy ưng ý cậu con rể trước mặt.
Gia đình của Sở Văn Phi tuy rằng không quyền lực và thuộc dòng dõi thư hương như rể nhà ông Năm, nhưng ít ra là con nhà giàu có, lắm tiền nhiều của.
Thời đại này, có tiền mới dễ làm việc. Huống chi, công ty nhà Sở Văn Phi còn thuộc lĩnh vực bất động sản. Ai nấy đều biết, bất động sản là ngành nghề dễ kiếm ra tiền nhất. Một dự án tốt có thể kiếm được hàng trăm triệu, giàu hơn nhà họ Thu rất nhiều.
“Cậu nhóc này mặt mũi sáng sủa đấy.”
“Trai tài gái sắc. Thím Tư có cậu con rể khá quá!”
Xung quanh lại vang lên mấy câu nịnh nọt của họ hàng.
Chỉ có gia đình Thu Mộc Trân không nói gì, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Các bác đừng đứng đây nữa, chúng ta vào trong trò chuyện tiếp nhé.” Sở Văn Phi bảo mọi người vào nhà hàng.
Đúng lúc này, có một người vội vã chạy đến, thì thào nói với Sở Văn Phi: “Cậu Sở, không ổn rồi, xảy ra trục trặc. Không đủ phòng, lễ tân bảo bên chúng ta đổi nhà hàng hoặc dời sang ngày khác.”
“Gì cơ? Tiệc đính hôn của tôi mà bảo dời ngày? Bọn họ dám nói như vậy sao?” Sở Văn Phi vừa hay tin thì cáu tiết, vẻ mặt đầy giận dữ.
Những người xung quanh thấy vậy cũng tỏ ý nghi ngại. Vương Xảo Ngọc lo lắng hỏi: “Văn Phi, sao thế con? Xảy ra chuyện gì à?”
Sở Văn Phi xua tay: “Không có gì đâu mẹ. Con rể mẹ lo được hết. Mọi người cứ theo con vào là được.”
Khi đến quầy lễ tân, quả nhiên nhà họ Thu bị chặn lại. Phía lễ tân bảo không đủ phòng và mong họ đổi nhà hàng khác.
“Đổi con khỉ!”
“Ông đây đặt phòng này tối nay rồi.”
“Quản lý của mấy người đâu, bảo quản lý đến đây. Hôm nay là tiệc đính hôn của Sở Văn Phi này, để tôi xem ai dám không nể mặt?” Sở Văn Phi tức giận gầm lên, khiến nhân viên phục vụ hoảng hốt vội đi tìm quản lý.
Vài phút sau.
Nhân viên phục vụ cung kính đưa Sở Văn Phi và người nhà họ Thu đến phòng.
“Ôi, Văn Phi giỏi thật đấy!”
“Muốn có phòng là có ngay.”
“Xảo Ngọc, cậu rể này tương lai xán lạn phết đấy!”
“Sau này Doanh Doanh làm vợ chắc hẳn sẽ sung sướng, giàu có lắm đây.”
Những người xung quanh lại ồn ào tâng bốc. Gia đình Vương Xảo Ngọc cười đến mức mặt mũi nở hoa. Thu Mộc Doanh khoác tay chồng chưa cưới, mỉm cười đầy hạnh phúc. Cô ta còn ngọt ngào thủ thỉ với đối phương, ông xã giỏi quá, khiến ai nấy đều bật cười.
Nhưng Sở Văn Phi lại không quá để tâm, chỉ xua tay nói: “Thưa các bác, đây chỉ là chút chuyện cỏn con thôi ạ, không đáng là gì. Quản lý nhà hàng này từng là tài xế cấp dưới của bố cháu, nên không dám làm phật lòng cháu đâu. Muốn khen thì phải là khen bố cháu đấy ạ. Cháu thì chỉ là một sinh viên bình thường, vừa tốt nghiệp đại học năm nay mà thôi.”
Sở Văn Phi ra vẻ khiêm tốn, về khoản tỏ vẻ này đúng là có thể đạt điểm tối đa.
Nghe Sở Văn Phi nói xong, ai nấy đều không ngừng ngợi khen.
“Biết khiêm tốn, không tự kiêu, có thể làm nên việc lớn.”
“Doanh Doanh chọn đúng bạn đời rồi đấy!”