Đêm đã về khuya, thành phố đã lên đèn.
Cả nhà Thu Lạc đang lái xe phóng như bay trên con đường ra hồ Vân Vụ.
Trên xe bật một bài hát có giai điệu êm dịu và du dương. Thu Lạc tay cầm chắc vô lăng, Sở Văn Phi thì ngồi ở ghế lái phụ, đằng sau là Vương Xảo Ngọc và Thu Mộng Doanh. Lúc này, cả bốn người đều đang vô cùng vui vẻ, trong mắt ai nấy đều lấp lánh hạnh phúc.
"Bố, bố thấy sao? Cảm giác lái xe sang tiền triệu rất khác biệt đúng không?"
"Đợi khi Văn Phi sửa xong chiếc Maserati, lần sau chúng ta sẽ lái nó ra ngoài hóng gió", Thu Mộng Doanh đắc ý nói.
Nói đến chiếc Maserati đó, Sở Văn Phi đang ngồi cạnh cũng giật mình thon thót.
Nói ra cũng lạ, chiếc xe đó anh ta không thể nào khởi động nổi. Sau này Sở Văn Phi đã gọi điện thoại hỏi chú Hai của mình, xem ông ta có chìa khóa của chiếc xe kia không. Nhưng điều khiến Sở Văn Phi ngạc nhiên là chú Hai của anh ta không hề biết gì về chiếc Maserati này.
Điều đó khiến Sở Văn Phi không khỏi kinh ngạc.
Chú Hai là cánh tay đắc lực của bố anh ta, có rất nhiều việc đều do chú Hai xử lý thay. Vậy mà chú Hai lại không hề biết chuyện này.
Lẽ nào chiếc xe đó thực sự không phải do bố anh ta tặng?
"Văn Phi, sao con không nói gì hết vậy? Chiếc xe đó khi nào sửa xong?"
"Đến lúc đó, con chở Doanh Doanh trên chiếc xe đó, còn bố con chở mẹ bằng chiếc xe này. Cả nhà chúng ta lái hai chiếc xe triệu tệ, không phải là càng có mặt mũi hơn sao?", Vương Xảo Ngọc càng nghĩ càng thấy vui vì được thỏa mãn bản tính ham hư vinh của mình.
"Sắp rồi mẹ ạ", Sở Văn Phi cười chột dạ, qua loa một câu lấy lệ.
"Có điều Xảo Ngọc, tôi nghe nói chiếc xe này là do một vị đại gia thần bí nào đó cho cháu gái thứ ba của tôi? Sao bây giờ lại rơi vào tay nhà chúng ta?", lúc này Thu Lạc mới cất tiếng hỏi.
Vương Xảo Ngọc cười rồi hừ một tiếng: "Còn không phải vì vợ ông có bản lĩnh sao?"
"Có điều nhắc đến cô cháu gái đó của ông, nó và cái tên Diệp Phong chồng nó đúng là ngu xuẩn, đến đồ của mình cũng không giữ được. Tôi và Doanh Doanh chỉ ra nói linh tinh vài câu là chúng nó đã để bố ông cho chúng ta hết mấy thứ đồ này".
"Không chỉ có chiếc xe này, còn có cả một cây trâm ngọc của hoàng gia Châu Âu, rất đắt tiền".
Nhắc đến chuyện sáng nay, Vương Xảo Ngọc lại vô cùng đắc ý.
"Ôi, mẹ, mẹ nhìn xem. Người đứng đó đợi xe bus có phải Thu Mộc Trân và tên vô dụng chồng chị ta không?", lúc này Thu Mộc Doanh nhanh mắt, chỉ vào hai người đang đứng bên đường hét lên.
"Mẹ nó, đúng là bọn họ thật à?"
"Ha ha, bố bọn trẻ mau lái xe qua đó, tám chuyện chút".
Chiếc xe sang bỗng chuyển hướng, một cú cua khá đẹp mắt cứ như thể dao chém xuống nước vậy. Sau đó, chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt hai người Thu Mộc Trân.
Mỗi ngày sau khi tan làm, Thu Mộc Trân đều đứng đây đợi xe bus. Thấy một chiếc xe đỗ lại trước mặt mình, Thu Mộc Trân không khỏi nghi hoặc.
Kính xe hạ xuống khiến cô nhìn thấy hai mẹ con Vương Xảo Ngọc.
"Ồ, không phải Mộc Trân đây sao?"
"Đang làm gì thế? Đợi xe bus sao? Sao không bắt taxi mà đi?"
"Mẹ, còn phải hỏi sao, chắc chắn là taxi quá đắt nên chị Ba không dám đi".
"Đúng đúng đúng, mẹ suýt quên mất. Chị Ba con một mình nuôi ba cái tàu há mồm, lại còn có một thằng chồng ngu ngốc đến ở rể, đương nhiên phải tiết kiệm rồi".
Hai mẹ con nhà kia kẻ hát người phụ họa, lời nói đầy vẻ đắc ý và châm chọc.
Những người xung quanh nghe thấy vậy đều nhìn hai vợ chồng Thu Mộc Trân với ánh mắt kì dị. Dù gì thì thân phận con rể tới ở rể trong xã hội này rất bị coi thường.
"Doanh Doanh, hay là cho hai vợ chồng chị Ba con quá giang, chúng ta cho nó đi nhờ một đoạn, giúp chị Ba con tiết kiệm hai tệ?", Vương Xảo Ngọc tiếp tục châm chọc.
Thu Mộc Doanh lại tỏ vẻ dè bỉu: "Mẹ, như vậy không được, xe của chúng ta đáng giá hàng triệu tệ. Xe này chỉ phù hợp với những người như chúng ta. Đám người quen chen chúc trên xe bus như chị ta e rằng sẽ làm bẩn xe của chúng ta mất, lau cũng không sạch".
"Cũng đúng".
Hai mẹ con nhà kia tiếp tục diễn tuồng, giọng nói đầy vẻ trịch thượng và coi thường.
"Mộc Trân, không còn cách nào khác, chị cứ đợi xe bus tiếp đi nhé. Chúng tôi ra hồ hóng gió đây".
"Đúng rồi, ngồi lên chiếc xe triệu tệ đúng là khác biệt thật đấy. Thím Tư đây cũng phải cảm ơn cháu, đã kiếm cho nhà chúng ta chiếc xe xịn như thế này".
"Ha ha ~"
Mấy người nhà Vương Xảo Ngọc đi xa dần cùng với tiếng cười đắc ý của họ.
Còn Thu Mộc Trân lúc này sắp giận đến phát điên.
"Đám người nhà thím Tư thật quá đáng".
"Lấy xe của công ty đi hóng gió?"
"Chiếc xe đó ông nội nói sẽ để công ty dùng chứ đâu phải cho người nhà họ chiếm làm của riêng".
Thu Mộc Trân giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện hôm nay vô cùng quá quắt.
Những thứ đó rõ ràng đều là tặng cô, bọn họ có tư cách gì mà chiếm đoạt? Có tư cách gì mà thay cô quyết định sẽ sử dụng những thứ đó thế nào?
"Mộc Trân, em cứ bình tĩnh lại đã. Phú ông mất ngựa biết đâu lại là phúc?"
Trong lúc Thu Mộc Trân và Diệp Phong còn đang đợi xe bus thì đám người Vương Xảo Ngọc đã đến bên hồ Vân Vụ.
"Ha ha ~"
"Không hổ là xe sang bạc triệu, cảm giác khi lái cũng khác hẳn nhỉ?"
Thu Lạc được lái xe sang, tiếng động cơ giống như tiếng gầm gừ của một con dã thú, cách bài trí của chiếc xe đem tới cảm giác vô cùng xa hoa khi cầm lái. Chiếc xe đắt đỏ chạy băng băng trên đường thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
"Ha ha~"
"Thế này mới là sống chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!