Sở Văn Phi không có năng lực gì, riêng khả năng đảo lộn trắng đen thì rất giỏi.
Diệp Phong nghe vậy thì lại càng cáu tiết hơn: “Đúng là nói nhăng nói cuội!”
“Những món đồ ấy tặng cho Mộc Trân, liên can gì đến nhà họ Thu?”
“Ha ha, nói cứ như tên đại gia hào phóng kia là cậu ấy nhỉ? Cậu chỉ là một kẻ ở rể, một tên bất tài không tiền không quyền. Hạng nghèo hèn quê mùa thấp kém như cậu làm sao biết được suy nghĩ của giới thượng lưu chúng tôi!”, thấy Diệp Phong dám la hét với Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc bèn đứng ra đanh đá quát tháo. Hai tay chống hông, bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, ra mặt cho con gái và con rể.
“Thu Mộc Trân chỉ là một con ranh con, còn gả cho tên rác rưởi như cậu. Nếu không nhờ thân phận con cháu nhà họ Thu, liệu có kẻ đui mù nào lại đi tặng quà lấy lòng nó chứ?”
“Văn Phi nhà này nói rất đúng. Thu Mộc Trân được hưởng lợi từ nhà họ Thu. Những thứ mà nó có được, vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Thu này”.
“Hạng người vô dụng như cậu, không kiếm được tiền, còn muốn chiếm đồ của nhà họ Thu làm của riêng”.
“Đúng là đáng chết!”
“Bố à, hai đứa vô ơn này không xứng làm người nhà họ Thu. Đáng ra lúc trước bố không nên mềm lòng, cho chúng nó quay về nhà mình”.
Hạng người không biết xấu hổ này đúng là bất khả chiến bại.
Cả gia đình Thu Mộc Doanh kẻ hát người hùa, khiến Thu Mộc Trân lúng túng không biết nói sao.
Ông cụ nhà họ Thu cũng tức giận nhìn sang Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, giao đồ ra”.
“Chúng thuộc về nhà họ Thu, không phải là của một mình cháu”.
“Ông à, cứ cho là vị Sở tiên sinh ấy tặng quà cho cháu nhằm lấy lòng nhà họ Thu đi. Nhưng tối qua cháu không hề nhận chúng, ông bảo cháu giao ra, cháu biết làm sao bây giờ?”, Thu Mộc Trân cảm thấy rất ấm ức.
“Ông nội đừng nghe mấy lời vớ vẩn ấy. Chắc chắn là giấu hết rồi, không muốn giao ra đấy ạ”.
“Ông nội, chỉ cần ông cho phép, cháu và mẹ sẽ đến nhà họ để lục soát. Mấy món đồ ấy đáng giá hàng triệu tệ, cháu không tin là mình không tìm ra”, Thu Mộc Doanh hung hăng nói.
Thu Mộc Trân và Diệp Phong nghe cô ta nói vậy thì giận run người.
Anh chưa từng gặp gia đình nào mặt dày vô sỉ, lòng tham không đáy như bọn họ.
“Ông nội ơi, ông nói gì đi ạ?”
“Bố à, không thể để Thu Mộc Trân muốn làm gì thì làm”.
“Có tiền lệ rồi thì sau này các gia đình khác cũng sẽ chiếm dụng đồ của nhà họ Thu mất!”, Vương Xảo Ngọc ở bên cạnh còn thêm mắm dặm muối.
Ông cụ Thu vẫn chưa đồng ý, chỉ trừng mắt nhìn Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, ông hỏi một lần nữa, có giao ra hay không?”
“Ông nội ơi, cháu thật sự không có nhận quà mà”, đôi mắt Thu Mộc Trân đã đỏ hoe. Cảm giác bị đổ oan khiến cô khổ sở khôn cùng.
“Hừ”, ông cụ nhà họ Thu đập bàn, giận dữ đứng dậy, “Không biết tốt xấu. Nếu đã như vậy, Doanh Doanh, Xảo Ngọc, hai đứa sang đó lục soát đi. Chỉ cần tìm ra một món đồ quý giá nào thì xem như ông không có đứa cháu gái này nữa”.
“Ông nội yên tâm ạ, cháu và mẹ sẽ đi ngay”, hai mẹ con Thu Mộc Doanh cười lạnh, trừng mắt nhìn sang Thu Mộc Trân rồi xoay người chuẩn bị đến nhà cô.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà họ Thu không?”
Nhưng mẹ con họ còn chưa khỏi nhà, thì đã có một người đàn ông xuất hiện và nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Phải, anh đây là?”, người nhà họ Thu khó hiểu hỏi lại.
“Xin chào, chúng tôi đến từ nhà đấu giá Vân Hải. Theo lệnh cấp trên, chúng tôi đến đây để giao vật phẩm đấu giá cho cô Ba nhà họ Thu ạ”.
Nói đoạn, người đàn ông ấy bảo cấp dưới mang đồ vào.
Một đôi giày cao gót đế đỏ, một cây trâm ngọc của hoàng gia châu Âu, một chiếc ô tô Phaeton sang trọng và đơn giản.
“Không biết cô Ba nhà họ Thu có nhà để kiểm tra và nhận hàng không ạ?”, người đàn ông trung niên kia hỏi.
Hai mẹ con Thu Mộc Doanh nhìn chăm chăm những món đồ được giao đến. Nghe người kia hỏi, Vương Xảo Ngọc vội vã trả lời: “Có, có ở nhà, cô Ba có ở nhà!”
Vừa nói, bà vừa đẩy Thu Mộc Doanh một cái, “Con bé ngốc này, ngây ra đó làm gì, nhận hàng đi”.
Bấy giờ Thu Mộc Doanh mới bừng tỉnh. Cô ta vội vàng chạy đến lấy đồ, như sợ rằng mình chậm một bước thôi thì sẽ bị người ta cướp mất vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!