Đã sắp đến giờ mời tiệc của nhà họ Thẩm nên hai bố con Thẩm Cửu Ức cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Bên nhà hàng bài trí đến đâu rồi?”, trong biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Cửu Ức vừa về đến đã hỏi Thẩm Phi về tiến độ chuẩn bị tiệc.
Thẩm Phi trả lời ngay: “Bố yên tâm ạ. Theo lời dặn của bố, tối nay khách sạn Vân Cảnh sẽ tạm dừng kinh doanh. Họ sẽ tập trung chuẩn bị buổi tiệc của chúng ta ạ”.
“Ừ”, Thẩm Cửu Ức khẽ gật đầu, “A Phi, đây là cơ hội duy nhất để làm dịu mối quan hệ giữa chúng ta và Sở tiên sinh. Thế nên lần này chúng ta nhất định phải tổ chức thật tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào”.
“Bằng không thì ngay cả ông Nhị cũng không bảo vệ được chúng ta đâu”.
“Còn nữa, A Phi à, có thời gian thì gọi điện để nhắc Sở tiên sinh nhé. Sở tiên sinh bận rộn nhiều việc, đừng quên”.
Thẩm Phi gật đầu nghe theo.
Vào lúc này, Diệp Phong đã về đến nhà.
Diệp Phong nghĩ bây giờ gia đình Thu Mộc Trân đã ngủ cả rồi. Không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh chuẩn bị sang ngủ ở phòng sách.
Nhưng lúc đi ngang phòng Thu Mộc Trân, Diệp Phong vẫn ghé vào xem. Rèm cửa sổ chưa đóng kín, ánh trăng vằng vặc chiếu vào phòng. Cô mặc áo ngủ bằng lụa màu trắng đang lặng lẽ nằm trên giường, hít thở rất sâu. Dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú ấy lại thêm phần mê hoặc, hệt như người đẹp ngủ trong rừng.
Diệp Phong thấy vậy bèn thở hắt ra: “Đồ ngốc, em lại không đắp chăn tử tế rồi. Muốn bị cảm phải không?”
Nhỏ giọng quở trách, Diệp Phong bất lực thở dài. Anh cẩn trọng kéo chăn đắp lên người Thu Mộc Trân. Ngồi bên giường, Diệp Phong yên lặng ngắm nhìn người con gái ấy rất lâu. Sau đó, anh đứng dậy rời đi, không hề làm ra hành động gì quá giới hạn đối với Thu Mộc Trân.
Khi cửa phòng đóng lại, đôi mắt xinh đẹp vốn đang nhắm nghiền của Thu Mộc Trân từ từ mở ra. Nhìn tấm chăn được đắp trên người mình, lúm đồng tiền quyến rũ cũng chầm chậm nở rộ dưới vầng trăng sáng.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân cô vẫn có thể cưỡng lại sự cám dỗ ở buổi đấu giá tối nay.
Ba năm qua, Diệp Phong đã chịu không ít nhục nhã ở ngôi nhà này. Nhưng Thu Mộc Trân có thể nhận ra anh đối với cô, là thật lòng thật dạ.
Thu Mộc Trân đã quên mất, có biết bao lần Diệp Phong thức dậy vào lúc nửa đêm để dém chăn cho cô.
Có đôi khi, điều khiến người ta thật sự cảm động chẳng phải là vung tiền ở buổi đấu giá hay hào quang rực rỡ ở bữa tiệc xa hoa, mà là những quan tâm vụn vặt trong cuộc sống ngày thường.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Thu Mộc Trân đã nhận được một cuộc điện thoại. Thu Mộc Doanh gọi đến, nhắn rằng ông nội muốn cô sang nhà họ Thu một chuyến.
“Hửm?”
“Ông nội bảo đến nhà để làm gì nhỉ?”
“Không lẽ ông vẫn muốn phạt con vì chuyện của nhà họ Thẩm lúc trước?”, Hàn Lệ hơi lo lắng, nghe giọng điệu Thu Mộc Doanh đã thấy chẳng tốt lành gì.
“Mẹ à, con ăn xong rồi. Con sang đó trước nhé”, Thu Mộc Trân không trả lời câu hỏi của mẹ. Sau khi ăn qua loa, cô bèn xách túi, thay giày rồi chạy đi ngay.
“Anh đi cùng em”.
Bỗng nhiên Diệp Phong nhìn sang Thu Mộc Trân và lên tiếng.
“Kẻ kém cỏi như cậu thì đi làm gì?”
“Đi để làm mất mặt Mộc Trân nhà này à?”
Hàn Lệ bực bội, giở giọng khiển trách Diệp Phong không chút nể nang.
Thu Lỗi cũng không muốn Diệp Phong đi cùng, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở nhà đi. Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, cậu mà đi thì e là Mộc Trân nhà tôi sẽ có chuyện ngay đấy”.
Cả Thu Lỗi và Hàn Lệ đều cực kỳ không vừa lòng cậu con rể này. Họ nói bằng giọng ghét bỏ, chẳng buồn nhìn Diệp Phong lấy một lần.
“Không cần đâu”, Thu Mộc Trân đáp lại, rồi mở cửa định đi.
“Mộc Trân à”, Diệp Phong lập tức đuổi theo, giữ cổ tay cô lại, “Anh không yên tâm, em để anh đi cùng nhé”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!