Tối hôm nay nhà lại có khách nên Thu Mộc Trân đặc biệt xin về sớm. Vị khách đó là em họ Thu Mộc Trân – Lục Văn Thanh. Lục Văn Thanh còn khá nhỏ, chỉ chừng mười lăm tuổi. Mẹ của Lục Văn Thanh là em gái Thu Lỗi nên Lục Văn Thanh phải gọi Thu Mộc Trân một tiếng “chị họ”.
Trong nhà họ Thu, Lục Văn Thanh này là một trong số ít người yêu quý Thu Mộc Trân và rất bất mãn khi ông cụ Thu đuổi cả nhà cô ra ngoài. Từ nhỏ, Lục Văn Thanh đã rất thích chơi với chị họ Thu Mộc Trân, ngược lại Thu Mộc Trân cũng vô cùng thương yêu cô em gái nhỏ này.
Lục Văn Thanh vừa vào đến cửa thì lập tức sà vào lòng Thu Mộc Trân, nước mắt rưng rưng nói: “Chị Mộc Trân, em nhớ chị lắm! Ông ngoại thật quá đáng, sao lại đuổi chị đi cơ chứ! Dạo này chị sống có ổn không?”
Thu Mộc Trân mỉm cười, ôm Lục Văn Thanh vào lòng đáp: “Chị cũng nhớ Thanh Thanh, em thấy đấy, chị vẫn đang sống rất tốt mà! Không phải lo cho chị, chỉ cần tập trung học hành là được!”
Nhưng Lục Văn Thanh vẫn thút thít: “Chị nói dối, em vừa nhìn chị là biết! Hồi trước chị thích trang điểm, mặc đồ hiệu. Vậy mà giờ chị lại ít trang điểm, mặc đồ bình dân. Chắc chắn chị sống không tốt!”
Nói rồi, Lục Văn Thanh lấy từ trong chiếc túi đeo bên mình ra một ít tiền, dúi vào tay Thu Mộc Trân nói: “Chị à, em không có nhiều, chỉ có số tiền tiết kiệm này. Chị cầm lấy mà trang trải cuộc sống, nhìn chị như vậy em thấy đau lòng lắm!”
Cô bé này quả thực rất thương Thu Mộc Trân, đến tiền tiết kiệm của mình cũng đem cho chị họ hết.
Thu Mộc Trân thấy cô bé kia làm vậy thì nhéo mũi cô bé một cái đáp: “Con bé ngốc nghếch này, không phải xài hàng hiệu, trang điểm đậm thì mới là sống tốt đâu. Tiền này em giữ lấy dùng khi cần, chị vẫn đang sống rất tốt!”
Lục Văn Thanh mắt long lanh đáp: “Nhưng mấy chị trên Tiktok đều nói vậy mà, họ còn nói phụ nữ chỉ cần giữ gìn nhan sắc của mình, không cần bạt mạng làm việc. Chỉ cần đầu tư vào bản thân, lấy được một người chồng giàu có là chẳng phải làm gì nữa cả!”
Đúng lúc này, Diệp Phong từ trong bếp đi ra. Lục Văn Thanh thấy anh thì tròn mắt hỏi Thu Mộc Trân: “Đây là người chồng ở rể trong truyền thuyết của chị sao?”
Thu Mộc Trân gõ yêu vào đầu Lục Văn Thanh đáp: “Em không được nói như vậy trước mặt người lớn, anh rể em thực ra là một người rất tốt!”
Diệp Phong được vợ khen trước mặt họ hàng thì phổng mũi. Anh đi tới chào hỏi Lục Văn Thanh.
Nhưng Lục Văn Thanh có vẻ không ưa gì anh vì Diệp Phong hoàn toàn không phải “người chồng giàu có”. Lục Văn Thanh cảm thấy Diệp Phong không xứng với chị họ mình.
Lục Văn Thanh ở lại chơi mấy ngày liền, cho nên đột nhiên lại có thêm một chiếc camera chạy bằng cơm giám sát nhất cử nhất động của Diệp Phong.
Tối hôm đó, Tô Viễn Sơn đột nhiên gọi điện cho Diệp Phong, báo ngày mai có triển lãm tranh ở thành phố Vân Châu. Ông ấy sẽ đem bức tranh lần trước Diệp Phong tặng tới đó tham dự triển lãm, và cũng muốn giới thiệu Diệp Phong với bạn bè trong giới chơi tranh, bởi Tô Viễn Sơn cho rằng Diệp Phong là người tìm ra bức tranh này nên Diệp Phong xuất hiện là lẽ đương nhiên.
Diệp Phong trái lại không hứng thú gì với thư họa nên tìm cớ từ chối: “Bác Tô, ngày mai cháu lại về quê mừng sinh nhật mẹ mất rồi, có lẽ để dịp khác”.
Tô Viễn Sơn nghe vậy liền thở dài đáp: “Vậy đành để dịp khác, hiếu kính với bố mẹ là việc nên làm. Vậy cháu cứ về quê đi”.
Nhưng nghĩ ngẫm một hồi, Tô Viễn Sơn đột nhiên reo lên: “À đúng rồi, triển lãm tranh kéo dài đến tận mấy ngày liền, bác có thể mang tranh đến tham dự vào ngày hôm sau. Hay là ngày mai bác về gặp gỡ mẹ cháu, tiện xin phép cho cháu và Tô Thiến nhà bác tìm hiểu nhau!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!