Thấy Thu Mộc Trân khóc, Diệp Phong nghĩ câu đùa của mình khiến cô tủi thân nên đột nhiên cảm thấy vừa áy náy vừa đau lòng.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, mỉm cười nói: “Lớn rồi còn khóc nhè, anh chỉ đùa thôi mà, anh không cần em thì cần ai được nữa?”
“Vợ anh xinh đẹp thế này, dáng đẹp, mắt to, lại còn dịu dàng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền đáng yêu như tiên nữ vậy. Anh dại gì mà ly hôn với em cơ chứ?”
Thu Mộc Trân thút thít đến nghẹn cả giọng, đáp: “Diệp Phong tôi cảnh cáo anh, chỉ có tôi được phép không cần anh, anh không được phép không cần tôi!”
Đôi mắt cô đỏ hoe ngước lên nhìn anh, ý nghĩ từ nay về sau không còn gặp lại Diệp Phong khiến cô sợ hãi.
Diệp Phong nghe xong thì gật đầu như bổ củi, cười hi hi đáp: “Vợ à, anh sớm đã biết giờ em không xa anh được nữa rồi!”
“Nếu không phải do thương hại anh có đá đi cũng không ai thèm thì tôi đã ly hôn với anh rồi!”, Thu Mộc Trân khịt mũi, hằn học đáp.
Diệp Phong chỉ lắc đầu mỉm cười. Đúng là phụ nữ, sống chết gì cũng phải giữ thể diện.
Hàn Lệ và Thu Lỗi lúc này vẫn đang tiu nghỉu như mất sổ gạo vì tự nhiên mất chàng rể quý. Trước đây, vì có Tôn Vũ Hào nên bọn họ mới thi nhau giục Thu Mộc Trân ly hôn với Diệp Phong. Nếu vậy thì họ sẽ có đứa con rể mới giàu có, lo gì không được hưởng vinh hoa phú quý?
Nhưng nay tự nhiên Tôn Vũ Hào chạy mất, không còn chiếc “lốp dự phòng” này thì Thu Mộc Trân ly hôn với Diệp Phong cũng chẳng tác dụng gì. Thà rằng để Diệp Phong ở lại nấu cơm, làm việc nhà hầu hạ hai vợ chồng Hàn Lệ, trong thời gian đó dần dần tìm mối mới cho Thu Mộc Trân xem ra còn có lợi hơn.
Nghĩ vậy, hai vợ chồng Hàn Lệ cũng không bắt Thu Mộc Trân lập tức ly hôn nữa. Phiên tòa ly hôn cứ thế kết thúc.
Cứ như vậy, cuộc sống của họ quay lại với quỹ đạo bình thường. Thu Mộc Trân đi làm kiếm tiền. Diệp Phong về nhà nấu cơm, đi chợ, dọn dẹp.
... ...
Chẳng mấy chốc đã sắp đến Quốc Khánh, cả nước đều nhộn nhịp chuẩn bị kỷ niệm ngày trọng đại này. Nhưng Thu Mộc Trân lúc này bận bù đầu, chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến ngày lễ này nữa.
Đúng ra công ty của cô phải khai trương từ nửa tháng trước, thế nhưng do vướng vấn đề về thủ tục, giấy phép nên không thể khai trương đúng hạn. Mọi việc cứ rối như tơ vò.
Vì lo việc công ty mà Thu Mộc Trân dạo này gầy rộc đi thấy rõ, mặt mũi xanh xao. Diệp Phong thấy vậy thì vô cùng xót xa.
Buổi tối, Diệp Phong đặc biệt nấu một bát cháo gà, mang đến phòng cho Thu Mộc Trân ăn khuya.
“Mộc Trân, anh nấu cháo gà cho em, ăn đi cho nóng. Công việc rồi sẽ đâu vào đấy thôi!”
“Ăn trước đi đã, có thực mới vực được đạo”, Diệp Phong dịu dàng mỉm cười nói.
Thu Mộc Trân day day thái dương, cảm ơn Diệp Phong rồi thở dài: “Thực ra so với việc lo lắng về công ty thì tôi còn lo lắng về bản thân mình hơn. Tôi lo mình yếu kém, không đủ năng lực gánh vác. Rồi còn bao nhiêu nhân viên công ty đang trông đợi vào tôi, nếu tôi cứ kém cỏi như thế này thì phải làm sao?”
“Còn nữa, tôi biết rất nhiều người chỉ chờ tôi ngã xuống để hả hê cười nhạo. Ông nội, Thu Mộc Doanh, bác Cả, những người nhà họ Thu. Cứ nghĩ đến việc đó tôi lại thấy rất không cam tâm! Tôi nhất định không thể để họ được đắc ý, nhưng thực sự giờ tôi đang rất bế tắc”.
Bình thường Thu Mộc Trân rất ít khi than thở. Trước mặt bố mẹ, đồng nghiệp, Thu Mộc Trân luôn là một cô gái mạnh mẽ, cứng cỏi. Thế nhưng, khi đứng trước Diệp Phong, cô lại rất muốn giãi bày cảm xúc trong lòng. Như thể cô tìm được cảm giác an tâm, không cần gồng mình lên khi ở bên cạnh anh.
Thu Mộc Trân nói xong thì đột nhiên thấy mình kể lể hơi nhiều nên ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi hơi nhiều lời rồi”.
Diệp Phong mỉm cười đáp: “Đồ ngốc này, giữa chúng ta mà còn ít lời với nhiều lời gì chứ? Anh biết công việc của em đang rất khó khăn, nhưng anh mong em hãy nhớ một điều. Đó là, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ đứng về phía em, sát cánh cùng em. Em không bao giờ đơn độc!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!