Sau cùng, Nhậm Hàm hừ lạnh, nói với hai đồng nghiệp của mình: “Đưa anh ta đi tắm rửa bằng nước lạnh, để anh ta tỉnh táo lại!”
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bật mở, một giọng nói quyền uy vọng tới: “Dừng tay!”
Mắt Diệp Phong hơi sáng lên thầm nhủ: “Viện binh đến rồi!”
Sau đó có hai người bước vào phòng. Đó là Lý Nhị và một người đàn ông trung tuổi trông khá oai vệ. Người đó chính là Sở trưởng Ngụy của Sở cảnh sát Đông Thành.
Sở trưởng Ngụy nói với Nhậm Hàm: “Đội trưởng Nhậm, mau thả người, cậu ấy là người vô tội!”
Sau đó vội vã quay sang Diệp Phong cung kính nói: “Xin lỗi Diệp Phong tiên sinh, xin bỏ quá cho. Là cấp dưới của tôi bồng bột không hiểu chuyện, tôi sẽ bắt họ thả tiên sinh ra ngay”.
Nhậm Hàm kinh ngạc, Diệp Phong này là ai mà đến cả Sở trưởng của họ cũng phải khom lưng uốn gối như vậy? Thế nhưng, ngay lập tức vẻ kinh ngạc kia được thay thế bằng sự lạnh lùng. Nhậm Hàm đáp: “Chúng tôi có chứng cứ rõ ràng, anh ta là nghi can trong một vụ hành hung nghiêm trọng! Dù anh ta có quen biết ai, là con cháu nhà ai đi nữa, tôi cũng quyết không nương tay. Đứng trước pháp luật, tất cả mọi người đều bình đẳng!”
Sở trưởng Ngụy và Lý Nhị nghe Nhậm Hàm nói thì đen mặt lại. Lý Nhị giận dữ định bước tới quát cho Nhậm Hàm một trận nhưng đã bị Sở trưởng Ngụy ngăn lại, thì thầm: “Ông Hai, đội trưởng Nhậm này có bố làm quan to trong ngành, là người của tỉnh, không dễ dây vào đâu”.
Lý Nhị cau mày lại hơi bối rối. Nhưng chỉ một lát sau, như thể đã nghĩ ra cách liền đi ra ngoài gọi điện cho ai đó. Trước khi đi còn quay lại nói với Diệp Phong: “Hãy đợi tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa tiên sinh ra!”
Diệp Phong cũng lờ mờ đoán ra đã xảy ra chuyện gì đó khiến Lý Nhị phải gọi thêm cứu viện.
Lần này, Lý Nhị cũng hết cách đành mặt dày cầu cứu Trần Ngạo. Bởi xét về quan hệ với lãnh đạo tỉnh Giang Đông, Lý Nhị thua xa Trần Ngạo. Trần Ngạo và Trần Nam nghe tin Sở tiên sinh bị bắt thì vội vã bỏ hết công việc, gấp rút chạy tới.
Để thêm phần chắc chắn, Trần Ngạo còn gọi thêm mấy vị lãnh đạo trong Cục cảnh sát tỉnh tới cùng.
Vài tiếng sau.
Kéttttttt!
Tiếng bánh xe phanh gấp như đốt cháy mặt đường.
Sau đó, cửa Sở cảnh sát mở ra. Người đầu tiên bước vào là Trần Ngạo.
Cả Sở cảnh sát thấy cảnh này thì há hốc miệng kinh ngạc. “Vua Giang Đông” Trần Ngạo đến tận đây?
Nhưng những nhân vật đi đằng sau cũng gây hoảng hốt không kém!
Ngay sau Trần Ngạo là hai người mặc quân phục, mặt mũi vô cùng có uy, đó là Hạ Chi Chương và Ngô Vệ Đào. Hai người này đều là lãnh đạo Cục cảnh sát tỉnh Giang Đông! Là nhân vật có tiếng nói, quyền cao chức trọng bậc nhất tỉnh Giang Đông.
Cả Sở cảnh sát như muốn phát điên!
Đến cả lãnh đạo toàn tỉnh cũng đến đây!
Sở trưởng Ngụy mặt trắng bệch, rên rỉ: “Nhậm Hàm ơi là Nhậm Hàm! Lần này thì tiêu đời rồi! Cô bắt phải nhân vật tai to mặt lớn nào thế này? Lần này thì chúng ta tiêu đời thật rồi!”
Nhậm Hàm mặt cũng trắng bệch ra. Những người vừa tới xét về vai vế đều ngang bằng với bố cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhậm Hàm reo lên. Mắt cô đột nhiên sáng lên như người sắp chết đuối vớ được phao, vội vã nhấc máy: “A lô bố ạ...”
Nhưng Nhậm Hàm chưa kịp nói hết câu thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng quát giận dữ: “Nhậm Hàm ơi là Nhậm Hàm, con vừa gây chuyện tày trời gì vậy? Con biết trong chiều nay có bao nhiêu người của tỉnh gọi điện cho bố không?”
“Nhậm Hàm, con gây ra chuyện gì thì mau giải quyết, xin lỗi người ta đi! Nhà họ Nhậm chúng ta ba đời làm cảnh sát chính trực, lương thiện. Con đừng có gây chuyện phá hỏng thanh danh của gia đình!”
Nhậm Hàm nghe xong vô cùng sững sờ, ngã phịch xuống đất. Trời ơi! Sao có thể như vậy? Rõ ràng cô đã điều tra kỹ, Diệp Phong chỉ là một tên ở rể, bần hàn, bình thường đến mức tầm thường. Cô vốn cứ nghĩ Diệp Phong này là một tên du côn ất ơ nào đó. Cô còn định thông qua Diệp Phong để triệt phá cả hang ổ, đường dây của bọn côn đồ kia. Vậy mà sao giờ lại ra nông nỗi này?
Nhậm Hàm mặt trắng bệch, ngồi trên mặt đất thở dài, sau đó lại bật cười chua chát nói: “Các người thắng rồi đấy!”
Diệp Phong nhìn cô cảnh sát trước mặt, mỉm cười nói: “Có muốn tôi cho cô biết tại sao cô lại thua không?”