Tôn Vũ Hào giận tím người, chỉ muốn đạp chết ông Lý với đám người Thẩm Phi đang chế nhạo anh ta. Thế nhưng, trước mặt là biết bao nhiêu người đang đứng xem, trong đó có cả Thu Mộc Trân. Tôn Vũ Hào biết mình càng lồng lộn lên thì càng mất hình tượng. Cuối cùng, anh ta đành nén giận dữ và đau thương lại, giả vờ điềm nhiên đáp: “Có một trăm triệu thôi mà? Có gì to tát đâu? Hơn nữa, cho dù tôi bị thua lỗ thì vẫn còn phong độ hơn ai kia khép nép không dám giải thạch trước mặt mọi người!”
Thẩm Phi nghe Tôn Vũ Hào nói vậy thì hơi sững lại. Thế nhưng, trải qua những chuyện vừa rồi, giờ Thẩm Phi đã rất tin lời Diệp Phong nói. Những khối nguyên thạch kia đều là do Diệp Phong bảo anh ta mua nên chắc sẽ không phải phế vật đâu! Nghĩ vậy, Thẩm Phi cũng hừ lạnh một tiếng đáp: “Được thôi, giải thì giải! Ai sợ ai chứ!”
Nói rồi, Thẩm Phi nghiến răng, sai người mang khối nguyên thạch số 11 mà Diệp Phong nằng nặc đòi anh ta mua lên đài giải thạch. Khối nguyên thạch này có vẻ bề ngoài không được bắt mắt, lúc đó chỉ có mình Thẩm Phi đấu giá khối nguyên thạch này, chẳng có ai tranh. Kết quả, khối số 11 về tay Thẩm Phi chỉ với giá năm trăm nghìn tệ.
Khối số 11 được đưa lên đài giải thạch, Thẩm Phi nói với nhân viên giải thạch: “Cắt luôn đi cho nhanh! Một nhát biết ngay cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc!”
Tiếng máy cắt vang lên, một lớp bụi trắng bay ra. Thế nhưng chỉ một lát sau, trong lớp bụi trắng kia có một vật lấp lánh chói mắt.
“Có ngọc rồi! Có ngọc rồi!”
“Ha ha ha! Thực sự có ngọc! Anh Phong, anh giỏi quá! Thật là thần kỳ!”
Thẩm Phi thấy cảnh này thì nhảy cẫng lên vui sướng, luôn miệng “anh Phong ơi có ngọc rồi!” khiến Diệp Phong nghe mãi cũng thấy bực mình, muốn đạp cho cái tên này một cái.
Khối nguyên thạch cuối cùng đã được cắt làm hai nửa, viên ngọc màu xanh ở bên trong tỏa sáng lấp lánh.
“Ôi trời ơi, là phỉ thúy thủy tinh! Không thể tin nổi!”
“Cậu chủ Thẩm trúng quả rồi! Loại ngọc quý như thế này ba năm nay mới xuất hiện ở Vân Châu chúng ta!”
“Tôi chơi ngọc bao nhiêu năm nay mới chỉ được thấy loại ngọc phỉ thúy thủy tinh quý và trong thế này có vài lần! Cậu chủ Thẩm, xin hãy bán lại cho tôi, tôi ra giá năm mươi triệu!”
Đám đông bu lại quanh Thẩm Phi, thi nhau đòi mua viên ngọc kia. Chẳng mấy chốc, giá viên ngọc đã lên tới gần bảy mươi triệu.
Tôn Vũ Hào và hai bố con Hàn Hải nhìn thấy cảnh này thì ghen tức đỏ cả mắt. Tôn Vũ Hào điên tiết, mắt đỏ ngàu, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”. Nói rồi, anh ta điên tiết, đá mạnh vào viên đá dưới chân. Nhưng viên đá kia vừa to vừa cứng, Tôn Vũ Hào đá vào đó chỉ tổ đau chân. Anh ta rên lên một tiếng rồi ôm chân nhảy lò cò vài vòng.
Lúc này chẳng ai thèm để ý đến Tôn Vũ Hào nữa, mọi sự chú ý đã tập trung vào Thẩm Phi mất rồi.
Người dẫn chương trình lúc này lên tiếng: “Cậu chủ Thẩm quả thực là tuổi trẻ tài cao, đã né được khối nguyên thạch số 9, lại còn phát hiện ra khối nguyên thạch số 11 cho ra ngọc quý. Cậu chính là tâm điểm của buổi đấu giá hôm nay. Xin mời cậu chủ Thẩm lên bục phát biểu vài lời, coi như phần kết cho buổi đấu giá ngày hôm nay!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!