“Òa!”
“Ngưỡng mộ cô ấy quá!”
“Mẹ ơi, con muốn sau này mình cũng xinh đẹp và có sức hút hệt như minh tinh giống chị ấy”.
Vào lúc này, toàn bộ người trong hội quán đều hướng mắt về cô gái mặc đầm tím. Dưới ánh đèn rực rỡ, người con gái xinh đẹp tuyệt trần ấy rạng rỡ và thu hút quá đỗi.
Khiến biết bao cô gái ước ao, khiến vô số gã đàn ông ngưỡng mộ.
Tất nhiên, thứ họ hâm mộ không phải cây trâm ngọc ba trăm nghìn tệ trong tay Thu Mộc Trân, mà là sắc vóc và hào quang rực rỡ của cô.
Cô gái nào mà chẳng muốn nghe người khác tán dương.
Cô gái nào mà không muốn nhận được sự chú ý như một minh tinh.
Cô gái nào mà chẳng muốn trở thành tiêu điểm giữa ánh đèn rực rỡ.
Ở nơi này có nhiều người như vậy, nhưng chỉ mỗi Thu Mộc Trân làm được điều ấy.
Diệp Phong bỏ ra một số tiền lớn để tặng cây trâm ngọc cho người đẹp, chỉ trong chớp mắt đã đưa Thu Mộc Trân trở thành tâm điểm giữa đám đông.
Thu Mộc Trân cứ sững ra, trong đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc. Mọi thứ xảy đến quá đột ngột. Một giây trước, vì bị Lâm Thiến chế giễu, Thu Mộc Trân đã khép mình rúc vào một xó như thể cô bé Lọ Lem. Nhưng giây tiếp theo, cô đã lập tức trở thành nhân vật được mọi người ở nơi này ngưỡng mộ.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của những người xung quanh, đã có lúc, Thu Mộc Trân thấy mình như đang ở trên mây vậy. Đứng dưới ánh đèn và đón nhận sự ngưỡng mộ của người khác, cảm giác này quả thật rất sung sướng, nó khiến cô đắm say và lạc lối.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao ai cũng muốn trở nên xuất sắc hơn người. Thì ra cảm giác đứng trên đỉnh cao và được kẻ khác ngưỡng vọng lại tuyệt vời đến vậy.
Giây phút ấy, Thu Mộc Trân đã chực rơi nước mắt. Cô hy vọng biết bao, rằng những điều đẹp đẽ của đêm nay đều là Diệp Phong mang đến cho cô. Có như thế, cô mới yên lòng tận hưởng niềm vinh dự ấy.
Thu Mộc Trân là người của anh. Cô có quyền cùng anh bước lên đỉnh cao, tận hưởng vinh quang vô hạn.
Nhưng sau cùng, Thu Mộc Trân chỉ lắc đầu và bật cười tự giễu. Cô hiểu sự vinh quang ấy chẳng hề thuộc về mình. Thu Mộc Trân đã quyết định, sau khi buổi đấu giá kết thúc, cô sẽ đích thân trả hộp trâm này cho người đàn ông bí ẩn kia.
Ai mà chẳng ham muốn hư vinh, Thu Mộc Trân cũng không ngoại lệ. Nhưng điểm khác biệt giữa cô và nhiều người phụ nữ khác chính là cô kiên định và biết giới hạn của mình.
“Hừ”.
“Chỉ là một cây trâm xoàng xĩnh thôi mà?”
“Xem cô đắc thắng chưa kìa. Một món đồ chơi vớ vẩn giá mấy mươi nghìn tệ đã làm cô hài lòng đến vậy. Đúng là thấp kém”.
“Chờ đấy. Lát nữa chồng tôi sẽ đấu giá một món đồ đẹp hơn cho tôi. Đến lúc ấy, để tôi xem cô còn đắc ý nữa không?”
Lâm Thiến lạnh lùng nhìn sang Thu Mộc Trân. Cô ta bày ra vẻ “tôi đây không thèm”, nhưng trong lòng thì cáu tiết lắm rồi, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, cây trâm ngọc ấy bị người chủ trì giật lấy từ trong tay cô ta để trao cho Thu Mộc Trân. Chuyện này khiến Lâm Thiến cực kỳ xấu hổ.
Có rất nhiều người đã nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt khinh thường và chế nhạo.
“Chồng ơi, em mặc kệ đấy, anh phải lấy lại thể diện cho người ta”.
“Ban nãy em mất mặt chết đi được”.
Quấn lấy Vương Vũ như bạch tuộc, Lâm Thiến bắt đầu nũng nịu. Hắn không chịu nổi, len lén đưa tay xoa nắn mông cô ta, đoạn nói: “Em yêu, yên tâm đi. Cây trâm xoàng ấy chỉ đáng mấy mươi nghìn tệ thôi, làm sao xứng với thân phận của em chứ. Ông xã sẽ mua cho em món đồ tốt nhất”.
“Òa, chồng em tốt quá, người ta yêu anh chết mất”.
Lâm Thiến hào hứng hôn một cái lên mặt Vương Vũ. Sau đó, cô ta hất cằm, đắc ý nhìn sang phía Thu Mộc Trân như muốn khoe khoang, cô nghe thấy chưa, chồng tôi sẽ mua món đồ tốt hơn cho tôi đấy.
Thu Mộc Trân không để tâm đến cô ta. Nhưng khi về chỗ ngồi, Lâm Thiến vẫn cười nói với cô: “Mộc Trân à, nếu cô đã thích cây trâm ngọc như vậy thì tôi nhường cho đấy. Món trang sức ấy chỉ đáng mấy mươi nghìn tệ thôi, ở nhà tôi có đầy, không thiếu mấy cái này. Nếu cô thích thì tôi tặng cô thêm một cái cũng được”.
“Nhưng mà, Mộc Trân này, tôi cảm thấy buồn cho cô quá. Dù gì năm xưa cô cũng là hoa khôi hàng đầu ở đại học Giang Đông của chúng ta, bây giờ lại sa sút đến nông nỗi này. Trên người cô chẳng còn thứ gì đáng tiền ngoại trừ bộ trang phục đang măc. Cây trâm đáng giá mấy mươi nghìn tệ duy nhất thì lại là đồ bố thí từ một người đàn ông xa lạ. Cô đi làm còn phải chen chúc trên xe buýt với một đám người thấp kém nữa chứ”.
“Hầy, đàn bà là vậy, một khi lấy nhầm người thì cả đời này xem như bỏ. Nói thật lòng là chị đây cũng xót xa cho phận cô lắm. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô, sau này chồng cô mà đến làm bảo vệ canh cổng thì tôi sẽ bảo chồng tôi mỗi tháng cho anh ta thêm vài trăm tệ nhé”.
Lâm Thiến lắc đầu thở dài, làm ra vẻ rất quan tâm đến Thu Mộc Trân.
Nhưng Diệp Phong ở đằng sau nghe được thì tức đến nghiến răng.
Con đàn bà thối tha, chắc chắn cô ta cố ý làm nhục Thu Mộc Trân.
“Cô ta thật sự nghĩ rằng Mộc Trân nhà mình không được ai cưng chiều ư?”
Diệp Phong giận dữ nắm chặt tay lại. Vốn dĩ anh chỉ muốn cho Lâm Thiến và Vương Vũ một bài học nho nhỏ thôi. Dù sao thì đấy cũng là bạn cũ của vợ Diệp Phong, vuốt mặt phải nể mũi, sau này anh cũng không so đo với họ nữa.
Nhưng anh không ngờ, Lâm Thiến lại là kẻ độc miệng đến vậy.
Có muốn nhẫn nhịn nữa cũng không thể!
“Đợi đấy. Hôm nay các người chết với tôi!”
Làm gì có người đàn ông nào chịu được khi thấy vợ mình bị người khác sỉ nhục như thế. Diệp Phong dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc này, buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra. Càng về sau, giá trị của những món đồ được đấu giá càng đắt tiền hơn.
…
“Món đồ tiếp theo, có lẽ các anh ngồi đây sẽ không mấy hứng thú, nhưng các chị em chắc chắn sẽ rất thích”.
“Đúng vậy. Món đồ đấu giá tiếp theo chính là thứ mà chị em phụ nữ xem như mạng sống của mình, giày cao gót!”
Giọng của người chủ trì buổi đấu giá chầm chậm cất lên. Nghe đến đây, nhiều người đàn ông ngồi bên dưới khẽ lắc đầu cười. Họ cho rằng người chủ trì muốn khuấy động không khí nên mới nói năng phô trương, phóng đại thế thôi.
Có vẻ người chủ trì cũng đoán được phản ứng này của họ, bèn cười nói: “Xin các anh chớ vội cười. Cũng giống như nữ giới không hiểu tại sao nam giới lại mê xe đến vậy, đàn ông các anh cũng không hiểu niềm yêu thích của phụ nữ chúng tôi đối với giày cao gót. Có lẽ, các anh sẽ mãi mãi không biết được, đôi giày cao gót có ý nghĩa thế nào đối với một người phụ nữ có gu thẩm mỹ cao”.
“Sở hữu một khuôn mặt đẹp và một đôi cao gót đẹp, đều quan trọng như nhau”.
“Mà đôi giày trong tay tôi, chính là “giày đế đỏ” Christian Louboutin - thương hiệu giày cao cấp của Pháp, được mệnh danh là “nữ hoàng quý tộc” trong giới giày cao gót”.
“Các anh mãi mãi không biết được một người phụ nữ đi giày cao gót quyến rũ đến nhường nào. Phần đế đỏ như thể lớp son cho đôi giày, khiến người ta bất giác muốn đặt môi hôn. Những ngón chân lộ ra tạo nên cảm giác gợi cảm và mê hoặc, không thể diễn tả bằng lời”.
“Mấy năm trước, ở buổi tiệc mừng Tổng thống Obama tái đắc cử, Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Michelle đã mặc lễ phục đỏ và đi một đôi cao gót đỏ. Ánh mắt tự tin của bà ấy tuy không thể chinh phục cả thế giới, nhưng ít nhất đã chinh phục được người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới này”.
“Đôi chân trần mảnh mai, sắc đỏ như đậu khấu, thể hiện sự thanh nhã và cao quý, là sự cám dỗ mà phụ nữ không thể nào cưỡng lại”.
Quả nhiên là người chủ trì đấu giá nổi tiếng trong giới, những lời vừa rồi đã hoàn toàn chiếm trọn con tim của các chị em ngồi bên dưới.
“Ông xã ơi, em muốn có nó”.
“Mua cho em nhé anh?”
“Đối với phụ nữ chúng em, giày cao gót thật sự quan trọng như mạng sống đấy!”
…
Dưới sân khấu vô cùng huyên náo, chị em nào cũng đang làm nũng, vòi chồng mua cho.
Lâm Thiến cũng không thể ngồi yên. Cô ta bày đủ trò quyến rũ nũng nịu với Vương Vũ, đòi hắn đấu giá bằng được đôi cao gót ấy.
“Anh mà không mua được thì cả đời này đừng hòng chạm vào em!”
Nghe Lâm Thiến dằn dỗi nói vậy, Vương Vũ còn biết làm gì khác nữa. Vì hạnh phúc nửa đời sau, hắn đành phải đồng ý thôi.
“Em yêu, yên tâm đi, ông xã sẽ mua đôi giày ấy cho em bằng mọi giá!”
Vào lúc này, Thu Mộc Trân cũng đang nhìn đôi giày cao gót đế đỏ vô cùng sang trọng và mê hoặc trên sân khấu, đôi mắt khẽ sáng lên.
Phải, đúng như lời người chủ trì đã nói, đôi chân trần mảnh mai, sắc đỏ như đậu khấu, toát lên vẻ thanh nhã và cao quý, là sự cám dỗ mà không có người phụ nữ nào cưỡng lại được.
Đây là lần đầu tiên, Thu Mộc Trân cảm thấy rung động.
Lấy điện thoại ra, cô kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Cô quyết định, bản thân phải sống tùy hứng một lần.
“Chỉ một lần thôi!”
Thu Mộc Trân lẩm bẩm tự nhủ, tựa như đang hạ quyết tâm rất cao.
“Được rồi, bắt đầu đấu giá nhé, giá khởi điểm là 521314!”
Gì cơ?
Hơn năm trăm hai mươi nghìn?
Vãi thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!