Cô ngày càng cảm thấy không thể hiểu nổi Diệp Phong. Đặc biệt là buổi sáng nay khi ở Bát Bảo Đường, anh đã giám định đúng hai cổ vật. Thậm chí, anh còn dùng hai trăm năm mươi tệ mua được bức thư họa cổ hai trăm triệu. Điều đó khiến Thu Mộc Trân vô cùng kinh ngạc.
Cô kết hôn với Diệp Phong đã khá nhiều năm, không hề biết anh lại có năng khiếu này.
Diệp Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, lẽ nào em nghĩ anh đang lừa em sao?"
"Vậy còn việc giám định cổ vật sáng nay? Chẳng lẽ là anh thực sự gặp may?", Thu Mộc Trân tiếp tục chất vấn.
Diệp Phong khẽ mỉm cười đáp: "Cũng không thể nói là hoàn toàn ăn may, anh chỉ phát hiện ra vài chi tiết rất nhỏ mà người khác không phát hiện ra thôi, tuy nhiên cũng không thể phủ nhận hôm nay anh khá may mắn. Còn việc giám định đồ cổ gì đó thì quả thực anh không biết".
Diệp Phong không hề nói dối, anh không hề hiểu sâu biết rộng về giám định cổ vật. Anh nhận ra được những món đồ đó hoàn toàn là nhờ Vân Đạo Thiên Thư giúp cho thị lực của anh trở nên vô cùng tốt.
Nhờ có thứ bảo bối gia truyền của nhà họ Sở, anh mới có thể nhận ra những thứ mà người khác không nhận ra,
"Thực... Thực sự chỉ là vận may sao?"
Thu Mộc Trân bán tín bán nghi, sau đó hỏi tiếp: "Có điều, nếu anh đã không hiểu gì về cược đá thì lát nữa đừng có nói năng linh tinh nhé. Mấy khối nguyên thạch này bét cũng phải tiền triệu, đắt hơn thì hàng chục triệu. Nếu anh nói linh tinh khiến cậu chủ Thẩm lỗ vốn rồi chúng ta không đền được đâu".
Thu Mộc Trân dặn dò Diệp Phong, cô rất sợ Diệp Phong không hiểu mà giả vờ như mình hiểu rồi gây thiệt hại cho Thẩm Phi, gây họa cho cả nhà.
"Có điều, Diệp Phong này, mặc dù anh không có nhiều tiền nhưng lại rất hào sảng. Có thể đem tặng cả bức tranh đáng giá hai trăm triệu?", khi Diệp Phong đem bức tranh kia tặng cho Tô Viễn Sơn, Thu Mộc Trân đã vô cùng kinh ngạc.
"Sao vậy bà xã? Em không nỡ sao? Không sao đâu, nếu tiếc quá thì anh đi đòi về cho em là được mà", Diệp Phong cười hi hi nói.
Thu Mộc Trân lắc đầu đáp: "Bức tranh đó là do anh mua, anh muốn quyết định thế nào thì đó là quyền của anh, tôi chỉ cảm thán một chút thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, anh làm vậy cũng phải. Nếu không có giám đốc Tô thì anh cũng không có được bức tranh báu vật đó. Cho nên cảm ơn người ta cũng là điều đương nhiên".
"Hiện giờ, anh đem bức tranh đó tặng cho giám đốc Tô, không chỉ là trả ơn người ta mà còn tạo được mối quan hệ với người ta, khiến bác ấy chịu ơn anh. Mối quan hệ này nếu biết tận dụng thì giá trị không hề kém hai trăm triệu kia đâu".
Thu Mộc Trân chậm rãi nói, nhưng thực lòng hành động khảng khái tặng tranh của Diệp Phong đã khiến cô phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Chưa tính đến chuyện có phải Diệp Phong dùng năng lực của mình để tìm ra bức tranh đó hay không, nhưng sau chuyện này cô cũng biết được anh là người có tình có nghĩa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì phía trước bắt đầu có tiếng ồn ào.
Xem ra buổi đấu giá nguyên thạch sắp bắt đầu.
Diệp Phong và Thu Mộc Trân cũng đi đến xem.
"Cậu chủ Thẩm chọn đá thế nào rồi? Có khối nguyên thạch nào ưng ý không?", Thu Mộc Trân bước tới thuận miệng hỏi một câu.
Thẩm Phi hào hứng cười đáp: "Anh Phong, chị dâu, hai người cứ chờ xem hai anh em chúng em phát tài như thế nào nhé!"
"Những khối nguyên thạch năm nay chất lượng quả thực rất tốt".
"Đặc biệt là số 2, số 6, số 8, số 9, bốn khối nguyên thạch này. Ban nãy Thiếu Kiệt đã xem rồi, chắc chắn sẽ cho ngọc quý. Hiện giờ rất nhiều người đều đang nhắm mấy khối nguyên thạch này, sẵn sàng vung tiền mua".
Thẩm Phi hồ hởi nói, nhìn ba khối nguyên thạch ở chính giữa mà mắt sáng như đèn pha. Anh ta hẳn đã hạ quyết tâm phải giành lấy bằng được mấy khối nguyên thạch này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!