Thu Mộc Trân bị Diệp Phong chọc cho tức muốn thổ huyết.
Cái tên này vẫn vô liêm sỉ như vậy, đến mấy lời này mà cũng nói ra được sao?
Lại còn trước mặt bao nhiêu người!
Hơn nữa, tôi "ra tay" với anh bao giờ cơ chứ?
Thẹn quá hóa giận, Thu Mộc Trân trợn mắt lườm Diệp Phong một cái, cảnh cáo anh chú ý từ ngữ của mình.
Những Diệp Phong chẳng buồn để ý đến cơn giận dữ của Thu Mộc Trân, coi như không nhìn thấy. Sau đó, Diệp Phong chuẩn bị cùng hai người Thẩm Phi đi lên tầng 9 xem triển lãm ngọc thạch.
Diệp Phong đột nhiên đổi ý đồng ý giúp đỡ Thẩm Phi hoàn toàn là vì chiếc nhẫn kim cương kia. Mặc dù Thẩm Phi này có chút bất cần đời nhưng cũng khá được việc. Trước đó Thẩm Phi cũng đã giúp anh giải vây không ít lần, cho nên có qua có lại cũng là chuyện đương nhiên.
Có điều, Tô Thiến hình như có việc bận, đang đi ngang đường thì bị bố gọi điện gọi về.
Cho nên Tô Thiến không đi cùng mọi người.
Lúc này, mấy người Diệp Phong đã vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 9.
Còn ở trên tầng 7 có mấy người mặc âu phục cách tân đứng ở cửa thang máy vừa nói chuyện vừa chờ thang máy.
"Vũ Hào, nghe nói triển lãm ngọc thạch lần này rất lớn, chắc sẽ có rất nhiều nhân vật giàu có tới đây mua cho xem".
"Nếu muốn mua được khối ngọc thạch như ý, e là sẽ phải tranh giành kịch liệt", Hàn Hải trầm giọng, lo lắng nói.
Tôn Vũ Hào cười lạnh hỏi lại: "Tranh giành kịch liệt?"
"Hội đấu giá ngọc thạch này, nói trắng ra không phải thi xem ai nhiều tiền hơn mà là thi xem ai có tầm nhìn hơn".
"Còn nếu luận về tiền thì tập đoàn Tôn Thị ở Giang Hải không thua kém một ai. Còn về tầm nhìn thì chúng ta đã có ông Lý giúp đỡ".
"Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng như vậy mà còn sợ người khác cướp mất "gió Đông" của mình sao?"
Lúc nói câu này, Tôn Vũ Hào vô cùng kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên cười rất tự tin.
"Ha ha~"
"Anh Vũ Hào là oai nhất!", Hàn Phi Phi đứng bên cạnh nghe Tôn Vũ Hào ra oai thì nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng sùng bái.
Hàn Hải cũng gật đầu nói: "Nói cũng phải, tập đoàn Tôn Thị phất lên là nhờ kinh doanh ngọc thạch. Việc cược đá này chính là thế mạnh của Tôn Thị, e là hội cược đá hôm nay sẽ trở thành sân chơi riêng cho nhà họ Tôn mất".
"Nếu như có thể cược được viên đá quý vừa lớn vừa đủ màu sắc thì tên tuổi của Tôn Thị sau hôm nay sẽ khiến cả giới thượng lưu Giang Hải biết tới".
Hai bố con Hàn Hải đứng bên cạnh nịnh bợ Tôn Vũ Hào. Lần này hai bố con họ được vào tới đây hoàn toàn là ăn ké Tôn Vũ Hào, cho nên bọn họ ra sức bợ đỡ anh ta.
Thế nhưng, sau khi ra oai xong, đột nhiên Tôn Vũ Hào tỏ ra vô cùng nuối tiếc, khẽ thở dài nói: "Tìm được viên đá quý thì đã sao? Mộc Trân cũng đâu có nhìn thấy".
"Bên cạnh không có người đẹp đi cùng, thì có giành được thiên hạ cũng sẽ cảm thấy không trọn vẹn".
Vốn dĩ Tôn Vũ Hào định đưa Thu Mộc Trân cùng tới, để cô được nhìn thấy giây phút huy hoàng của anh ta, thấy anh ta hào phóng vung tiền như nước.
Đến lúc đó, kiểu gì Thu Mộc Trân chẳng bị anh ta chinh phục?
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, Tôn Vũ Hào không ngờ công ty Thu Mộc Trân lại có việc nên cô không tới được. Như vậy đương nhiên cô sẽ bỏ lỡ giây phút huy hoàng của anh ta, Tôn Vũ Hào không khỏi cảm thấy thất vọng.
Như thể nhận ra sự thất vọng của Tôn Vũ Hào, Hàn Hải lập tức giận dữ nói: "Công ty của Mộc Trân thật là quá quắt, Trung thu cũng không được nghỉ. Vũ Hào, nếu cháu thực sự muốn Mộc Trân tới thì bây giờ chú sẽ gọi nó đến ngay. Chú sẽ bảo nó nếu nó không đến thì đừng gọi chú là cậu nữa!"
Thế nhưng Tôn Vũ Hào đã xua tay nói: "Chú Hải, thôi bỏ đi".
"Mộc Trân là một cô gái rất coi trọng sự nghiệp, nếu chú ép cô ấy như vậy thì ấn tượng của cô ấy về cháu sẽ càng xấu. Như vậy thì sẽ phá hỏng kế hoạch ban đầu của cháu".
"Hơn nữa, tương lai còn dài, nếu lỡ cơ hội này thì đợi lần sau".
"Cháu có thể nhận ra, Mộc Trân cũng có thiện cảm với cháu, chỉ là cô ấy chưa hoàn toàn chấp nhận cháu mà thôi".
"Có điều, cháu có đủ kiên nhẫn để đợi".
"Đợi đến khi đông qua xuân đến, đợi đến khi biển cạn đá mòn ~"
Có vẻ như thi hứng lên cao, Tôn Vũ Hào đột nhiên xuất khẩu thành thơ.
Trong giọng nói trầm trầm của anh ta chứa chan tình cảm, Hàn Phi Phi đứng bên cạnh nghe mà ngẩn ngơ, cất lời khen: "Anh Vũ Hào, anh thật có tài văn thơ".
"Nếu không phải anh Vũ Hào trong lòng đã có chị Mộc Trân thì em chắc chắn sẽ theo đuổi anh", Hàn Phi Phi hai mắt sáng rực, nhìn Tôn Vũ Hào với vẻ vô cùng sùng bái.
Tôn Vũ Hào không trả lời, vẫn tiếp tục chậm rãi ngâm thơ. Dáng vẻ thâm tình dịu dàng đó cứ như thể thánh thơ tình, trong lòng tràn ngập khát vọng yêu đương. Mãi tới sau cùng, anh ta khẽ hé môi, nhả ra nốt vài chữ: "Đợi khi em tan làm, chúng ta lại gặp nhau".
Lúc Tôn Vũ Hào vừa nói hết câu này thì cánh cửa thang máy trước mặt mở ra.
"Anh Vũ Hào, thang máy đến rồi, chúng ta đi thôi ~"
Thấy cửa thang máy mở ra, Hàn Phi Phi quay lại gọi Tôn Vũ Hào.
Thế nhưng, khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào trong thang máy, gương mặt ban nãy còn bình tĩnh của anh ta bỗng dưng chết lặng. Trông anh ta như bị sét đánh, con ngươi mắt nở rộng ra.
"Mộc... Mộc Trân, sao em lại ở đây?"
"Lúc này, đáng ra em... Em phải ở công ty họp mới phải chứ?", Tôn Vũ Hào ngạc nhiên thốt ra thành tiếng.
Anh ta không thể ngờ mình chỉ cao hứng ngâm một câu thơ, nói muốn gặp Mộc Trân, vậy mà lập tức gặp được thật.
Đúng vậy, lúc này trong thang máy đang có Diệp Phong, Thu Mộc Trân và mấy người Thẩm Phi. Bọn họ vốn định lên tầng 9 nhưng đi đến tầng 7 thang máy lại dừng để đón thêm những người khác.
Thế nhưng, Thu Mộc Trân cũng không thể ngờ, đám người đang đứng chờ thang máy ở tầng 7 lại chính là Tôn Vũ Hào và cậu mình.
Có nhiều khi, thế giới thực sự vô cùng bé nhỏ.
"Cậu... Cậu ~"
Lúc nhìn thấy Hàn Hải, mặt Thu Mộc Trân đỏ bừng lên vô cùng xấu hổ. Ngoài mặt đã khổ sở, trong lòng còn khổ sở hơn.
Thôi thế là thôi ~
Quả nhiên, khi thấy Thu Mộc Trân xuất hiện ở đây, Hàn Hải sa sầm mặt, lập tức chất vấn: "Mộc Trân, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Không phải cháu nói hôm nay không rảnh sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!